“Chủ tịch, đây là tất cả thông tin mà chúng tôi đã điều tra được cho đến nay.”
Trong phòng tổng thống của khách sạn bảy sao sang tr3ọng nhất thành phố H, Vân Tiêu vừa tắm xong, anh ta mặc
áo choàng tắm ngồi trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, bàn tay mảnh dẻ đ1ang cầm một ly rượu vang đỏ
rực rỡ.
Trên bàn bên cạnh đặt một chai Byron’s ar series. Đây là loại rượu hàng đầu thế giới, một chai9 rượu có thể được
bán với giá hàng chục triệu. Người bình thường mua về là để sưu tầm, nhưng sau khi Vân Tiêu nghe thấy đã điều
tra được t3hông tin lại uống cạn ly rượu trong tay.
Vị của A rất ngọt và thơm, khiến người ta ngửi thấy là muốn uống cạn như một loại rượu hợ8p khẩu vị, uống vào
lại thấy hơi đắng chát. Nhưng rượu chảy xuống cổ họng thì chút đắng chát đó lại chuyển thành ngọt. Cuối cùng,
rượu chảy xuống bụng, cảm giác quanh quẩn nơi đầu lưỡi và cổ họng lại chuyển thành mùi cam nhàn nhạt, hương
vị ngẩm và lưu luyến mang theo một cảm giác ấm áp,
Điều này cực kỳ giống với tâm trạng của anh ta lúc này.
Bởi vì đã tìm được em gái ruột, anh ta rất vui, nhưng khi nhìn thấy nhà họ Cảnh lại đối xử với em gái của Để Vân
Tiêu này như vậy, nghĩ đến em gái mình từ bé đã phải chịu ấm ức trong cái gia đình rách nát đó, cảm giác đắng
chát và tàn ác cuộn trào mãnh liệt trong lòng không thể nào che giấu được.
Đặt ly rượu lên bàn, Vân Tiêu cầm lấy tập tài liệu. Sau khi nhìn một lúc, anh ta mới đủ can đảm để mở ra.
Trợ lý đứng bên cạnh Vân Tiêu chờ lệnh.
Vân Tiêu đọc hết tài liệu. Sau đó khóe môi ấm áp tao nhã nhếch lên một nụ cười như yêu quái, trợ lý ở bên cạnh sợ
tới mức lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh.
“Vẫn chưa mua mảnh đất phía Đông thành phố đúng không?” Trợ lý vội vàng gật đầu: “Bởi vì cậu ba nói mảnh đất
đó không sạch sẽ nên phía cậu cả không mua.”
Mặc dù cậu cả và cậu hai đều là trùm trong giới tài chính nhưng trong nhà chỉ có lời nói của cậu ba có trọng lượng
nhất. Chỉ có cậu ba nói thì cậu cả và cậu hai mới nghe.
“Vậy thì hãy tìm cách để nhà họ Cảnh mua lại mảnh đất đó.”
Không phải là bản em gái của anh ta để trả tiền sao?
Kể từ bây giờ, nhà họ Cảnh quan tâm đến thứ gì thì anh ta sẽ phá hủy thứ đó.
“Mẹ, con buồn quá! Hu hu hu…mất vai diễn rồi, khó khăn lắm chịu đủ loại mắng chửi chế giễu, chị mới chịu bố thí cho con một vai nữ phụ thứ ba. Con tưởng rằng chị thật lòng cho con, nhưng chị ấy lại làm vậy vì muốn sỉ nhục con! Hu hu hu…làm sao baay giờ? Đây là vai diễn đầu tiên của con, nếu thật sự mất đi như vậy thì sau này ai còn mời con đóng phim nữa? Cho dù người ta không tin đoạn video đó, hoặc là không chú ý đến video đó thì họ cũng sẽ cảm thấy con là một con bệnh động một tí là có thể sẽ xảy ra án mạng. Mẹ…năm đó tại sao mẹ lại không sinh con ra đầu tiên chứ?”
Cảnh Lạc vẫn đang truyền nước trong bệnh viện, hôm nay bị chọc tức ghê gớm quá.
Mặc dù cô ta mắc bệnh tim bẩm sinh nhưng tình rạng bệnh tương đối nhẹ, cho nên chỉ cần chú ý thì thông thường cả năm không phát bệnh một lần. Cho dù có phát bệnh thì chỉ cần uống thuốc là khỏi.
Nhưng lần phát bệnh này rất dữ dội và khiến cô ta cảm nhận sâu sắc khoảng cách giữa bản thân và Cảnh Thiên, khiến tâm lý vốn dĩ đã méo mó của cô ta càng thêm tràn đầy sự căm hận gần như điên cuồng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK