*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhưng ban nãy bố mắng con… Có phải bố không muốn giúp con nữa không hả mẹ?”
Bà Cảnh vừa lau nước mắt cho Cảnh Lạc vừa an ủi: “Sao thế được? Ông ấy quan tâm đến con nhất mà. Ông ấy tỏ ra như vậy với Cảnh Thiên cũng là vì con đấy thôi. Yên tâm, mẹ và bố sẽ giúp con.”
“Mẹ, bố mẹ nhất định phải giành lại vai nữ thứ chính cho con nhé. IP này vốn là đại IP đồng fan nguyên tác rồi, lại có Ảnh để họ Vân phụ giúp nữa. Cho dù vai nữ chính bị chị chiếm mất, không đổi sang Hình Mỹ Kỳ, nhưng đến vai nữ chính mà chị ấy còn giành được, giành một vai nữ thứ chính cho con thì có gì khó đâu? Trung Bác là nhà đầu tư chính của bộ phim này, chỉ cần Trung Bác gật đầu thì nữ thứ chính chắc chắn sẽ là con. Nếu con có thể đóng vai nữ thứ chính, chắc chắn con sẽ nổi tiếng được.”
“Ừ ừ ừ, mẹ biết rồi. Chờ chị con về, mẹ sẽ bảo nó giành vai nữ thứ chính cho con.”
Dưới sức công phá bằng nước mắt của Cảnh Lạc, bà Cảnh đồng ý hết.
Một sự vui vẻ thoáng qua trong mắt Cảnh Lạc, nhưng ngoài mặt vẫn nước mắt như mưa. “Nhưng chị hận con như thế, chị ấy hận bố mẹ vì đối xử tốt với con hơn, hận con đã cướp đi anh Dịch, thậm chí còn nói con là con chó cái. Làm sao chị ấy chịu giành vai nữ thứ chính cho con được?” Bà Cảnh đã biết chuyện Cảnh Thiên chửi Cảnh Lạc là chó cái rồi, khi nghe kể, suýt nữa là bà ta tăng huyết áp. “Nó dám! Tối nay mẹ muốn xem xem nó có dám nói con như vậy ngay trước mặt mẹ không. Nếu mà nó dám, mẹ sẽ đánh chết nó!” “Mẹ, mẹ đừng đánh chị! Chỉ vì mẹ hay trách mắng chị vì con, chẳng lẽ mẹ không nhận ra tâm lý của chị đã có phần vặn vẹo rồi sao? Thực ra chị ấy tốt lắm, mẹ lát nữa mẹ nói chuyện tử tế với chị ấy thôi.”
“Con bé ngốc này, sao con tốt bụng thế? Chị con chửi mắng con như thế mà con còn nói đỡ cho nó. Nó thực sự nên nghe những gì con vừa nói, xem nó có xấu hổ không.” Bà Cảnh thấy Cảnh Lạc bị tổn thương và sỉ nhục nặng nề như vậy mà vẫn nói giúp cho Cảnh Thiên, bà ta đau lòng vô cùng.
Bà Cảnh đang an ủi Cảnh Lạc thì vô tình liếc nhìn lên tầng hai, bắt gặp ánh mắt của cậu con trai đang đứng trên đó, bà ta giật thót.
“Tiểu Kiệt…”
Bà Cảnh đang định hỏi vì sao cậu không nói tiếng nào mà cứ đứng nhìn hai mẹ con như thế, chàng trai trên tầng đã quay vào phòng, đóng cửa đánh “sầm” một tiếng. Cảnh Lạc cắn môi, sắc mặt buồn bã, trong lòng lại hoàn toàn vô cảm với đứa em trai ngốc nghếch của mình. Sáu giờ tối, Cảnh Thiên đến nhà họ Cảnh đúng giờ. Ông Cảnh đứng ở cửa, nhiệt tình tiếp đón cô.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Bà Cảnh thấy con gái khóc đau lòng như thế, môi trắng bệch cả ra, bà ta đau lòng, vội vàng ôm lấy Cảnh Lạc rồi an ủi cô ta: “Không đâu! Không có chuyện đó đâu! Tiểu Lạc, con đừng để bụng những gì bố con nói. Ông ấy đối xử với con không giống với chị con đầu, bố con yêu thương con nhiều đến mức nào, con biết không?”
“Nhưng ban nãy bố mắng con… Có phải bố không muốn giúp con nữa không hả mẹ?”
Bà Cảnh vừa lau nước mắt cho Cảnh Lạc vừa an ủi: “Sao thế được? Ông ấy quan tâm đến con nhất mà. Ông ấy tỏ ra như vậy với Cảnh Thiên cũng là vì con đấy thôi. Yên tâm, mẹ và bố sẽ giúp con.”
“Mẹ, bố mẹ nhất định phải giành lại vai nữ thứ chính cho con nhé. IP này vốn là đại IP đồng fan nguyên tác rồi, lại có Ảnh để họ Vân phụ giúp nữa. Cho dù vai nữ chính bị chị chiếm mất, không đổi sang Hình Mỹ Kỳ, nhưng đến vai nữ chính mà chị ấy còn giành được, giành một vai nữ thứ chính cho con thì có gì khó đâu? Trung Bác là nhà đầu tư chính của bộ phim này, chỉ cần Trung Bác gật đầu thì nữ thứ chính chắc chắn sẽ là con. Nếu con có thể đóng vai nữ thứ chính, chắc chắn con sẽ nổi tiếng được.”
“Ừ ừ ừ, mẹ biết rồi. Chờ chị con về, mẹ sẽ bảo nó giành vai nữ thứ chính cho con.”
Dưới sức công phá bằng nước mắt của Cảnh Lạc, bà Cảnh đồng ý hết.
Một sự vui vẻ thoáng qua trong mắt Cảnh Lạc, nhưng ngoài mặt vẫn nước mắt như mưa. “Nhưng chị hận con như thế, chị ấy hận bố mẹ vì đối xử tốt với con hơn, hận con đã cướp đi anh Dịch, thậm chí còn nói con là con chó cái. Làm sao chị ấy chịu giành vai nữ thứ chính cho con được?” Bà Cảnh đã biết chuyện Cảnh Thiên chửi Cảnh Lạc là chó cái rồi, khi nghe kể, suýt nữa là bà ta tăng huyết áp. “Nó dám! Tối nay mẹ muốn xem xem nó có dám nói con như vậy ngay trước mặt mẹ không. Nếu mà nó dám, mẹ sẽ đánh chết nó!” “Mẹ, mẹ đừng đánh chị! Chỉ vì mẹ hay trách mắng chị vì con, chẳng lẽ mẹ không nhận ra tâm lý của chị đã có phần vặn vẹo rồi sao? Thực ra chị ấy tốt lắm, mẹ lát nữa mẹ nói chuyện tử tế với chị ấy thôi.”
“Con bé ngốc này, sao con tốt bụng thế? Chị con chửi mắng con như thế mà con còn nói đỡ cho nó. Nó thực sự nên nghe những gì con vừa nói, xem nó có xấu hổ không.” Bà Cảnh thấy Cảnh Lạc bị tổn thương và sỉ nhục nặng nề như vậy mà vẫn nói giúp cho Cảnh Thiên, bà ta đau lòng vô cùng.
Bà Cảnh đang an ủi Cảnh Lạc thì vô tình liếc nhìn lên tầng hai, bắt gặp ánh mắt của cậu con trai đang đứng trên đó, bà ta giật thót.
“Tiểu Kiệt…”
Bà Cảnh đang định hỏi vì sao cậu không nói tiếng nào mà cứ đứng nhìn hai mẹ con như thế, chàng trai trên tầng đã quay vào phòng, đóng cửa đánh “sầm” một tiếng. Cảnh Lạc cắn môi, sắc mặt buồn bã, trong lòng lại hoàn toàn vô cảm với đứa em trai ngốc nghếch của mình. Sáu giờ tối, Cảnh Thiên đến nhà họ Cảnh đúng giờ. Ông Cảnh đứng ở cửa, nhiệt tình tiếp đón cô.