“Ông nội…”
Ông cụ bị thương nặng như vậy, đã vào phòng chăm sóc cấp cứu rồi mà ông vẫn nghĩ đến anh, bây giờ tỉnh lại3
cũng chẳng hỏi han tình hình của mình nhiều mà lại hỏi anh trước. Chiến Lệ Xuyên rất cảm động, đồng thời cũng
cảm thấy áy ná1y vì ngày trước đã xin ông cho anh được chết.
Thấy Chiến Lệ Xuyên muốn xuống giường, Cảnh Thiên vội vàng bước đến đỡ 9lấy anh.
Sợ anh lại bật dậy đột ngột, cơ bắp ở chân không chịu nổi rồi lại ngã, cô lên tiếng ngay: “Chậm thôi.”
Mắt ông cụ Chiến mở thao láo không dám tin, ông nhìn đứa cháu trai được Cảnh Thiên đỡ đang bước xuống
giường, đi đến rồi ngồ8i xuống trước mặt ông, sau đó đưa tay nắm lấy tay ông. Nước mắt chảy men theo nếp nhăn
ở khóe mắt, ông xúc động đến mức không biết nên nói gì.
“A… A Xuyên.”
“Ông nội, cháu đã khỏe hẳn rồi. Cả cơ thể cháu chỗ nào cũng có cảm giác cả. Giáo sư J giỏi lắm, giáo sư đã khiến
cháu lấy lại được sinh mệnh và tôn nghiêm. Sau này, cháu lại có thể sống như trước đây rồi.”
Ông cụ vừa khóc vừa gật đầu liên tục, miệng nói không ngớt: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Cảnh Thiên là kẻ theo chủ nghĩa tiền là tiên là phật, vô số người bệnh từng qua tay cô, sau khi chữa khỏi, cô không
hề quan tâm xem có gì cần giúp người bệnh hay không, người bệnh có thể phải chịu đau đớn gì hay không.
Nhưng lúc này, nhìn ông cụ rưng rưng nước mắt…
Nhìn Chiến Lệ Xuyên phẫu thuật không gây mê mà vẫn không nên lấy một tiếng trong suốt cuộc phẫu thuật, lúc
này cũng đỏ hoe vành mắt… Cảnh Thiên bỗng thấy mắt mình cay cay.
Cô bỗng thấy hình như mình đã làm được chuyện gì ghê gớm lắm. “Cuộc phẫu thuật lần này của ông cũng do giáo
sư J làm đấy, là giáo sư đã cứu ông về khỏi Quý Môn Quan.”
Ông cụ ngẩn ra: “Giáo sư J? Không phải giáo sư J mổ chính cho cháu à?”
Chiến Lệ Xuyên cười ấm áp, ánh mắt hướng về phía Cảnh Thiên như có như không.
Thấy vợ mình vẫn tỏ vẻ như không phải tôi, tôi không biết gì hết, không liên quan đến tôi, đôi mắt sâu thẳm của
Chiến Lệ Xuyên ngập tràn ánh cười dịu dàng.
Ông cụ Chiến: …
Mới chỉ sau một vụ tai nạn xe mà sao cảm thấy như cả thế giới đều thay đổi rồi vậy?
“Ông hôn mê bao lâu rồi?” Ông cụ hỏi.
“Chiều qua ông bị tai nạn, bây giờ là mười giờ sáng. Ông à, may là ông có thể tỉnh lại sớm như vậy đấy.”
Ông cụ sững sờ.
“Chờ đã… Tức là ông mới chỉ bất tỉnh một buổi tối thôi?”
“Vâng.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu.
“Tức là chiều qua cháu mới làm phẫu thuật? Hôm nay cháu đã có thể xuống giường rồi?”
Thấy vẻ kinh ngạc trong mắt ông, Chiến Lệ Xuyên không kìm được mà khẽ cười.
“Vâng, phẫu thuật lúc một giờ chiều qua, mổ trong ba tiếng, bốn giờ thì xong. Phẫu thuật rất thành công, mổ xong
là cháu có thể xuống giường rồi.”
Ông cụ: …!!
Nhìn khuôn mặt cháu trai tái nhợt nhưng vẫn tràn đầy sức sống, ông cụ không kìm được mà bật cười to.
Đây là tin tức tốt nhất… tốt nhất nhất trong bốn tháng nay rồi.
Cười xong, ông cụ lại òa khóc. “Ông nội, ông đừng khóc, cần thận ảnh hưởng đến vết thương đấy.” Chiến Lệ Xuyên nắm chặt lấy tay
ông cụ, đôi môi mỏng mím chặt, mắt đỏ hoe. Nhưng bấy lâu nay ông cụ đã kìm nén quá lâu, giờ đột ngột được thà lòng, làm sao bảo
ông không khóc là không khóc được.
“Xin lỗi ông, đều là lỗi của cháu. Là cháu không tốt, cháu khiển ông phải đau lòng rồi.”
Ông cụ nghe vậy thì càng khóc to hơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK