Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Nhìn nụ cười giả dối của Đế Nhiễm Lạc, Cảnh Kiệt thấy sờ sợ, thế nên cậu chỉ nhìn chòng chọc vào Đế Nhiễm Lạc
một cách ngây ngô,3 không hề trả lời cô ta.
Đế Nhiễm Lạc là công chúa nước B, bình thường đều là người ta đưa cành ô liu cho cô ta ngỏ lời1 hợp tác, đây là
lần đầu tiên cô ta đích thân tươi cười mời chào một người khác, nhưng đối phương lại chỉ nhìn cô ta, hoàn toàn9
không có ý định đáp lời, điều này khiến Đế Nhiễm Lạc rất khó chịu.
“Tôi có vài câu muốn nói với cậu, được không?”
3
Cảnh Kiệt phát hoảng, vô thức nhìn sang Cảnh Thiên.
Tuy rất không thích Cảnh Thiên nhưng dù gì Cảnh Kiệt cũng bị tự8 kỷ, nói với cậu cũng chẳng được nước nói gì,
thế nên Đế Nhiễm Lạc bèn nói: “Cô Cảnh, tôi thấy Cảnh Kiệt rất nghe lời cô, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với
hai người. Buổi trưa cô có thời gian rảnh không? Nếu có thì chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé”
Cảnh Thiên ngồi trên sofa, không hề có ý định mời Đế Nhiễm Lạc ngồi, cũng không báo ban giám khảo của Chloe
đi ra. Cô mỉm cười: “Xin lỗi công chúa Nhiễm Lạc, tôi và em trai tôi có hẹn vào buổi trưa rồi, có lẽ không thể ăn
cơm chung với cô.”
Đế Nhiễm Lạc tỏ vẻ “tôi biết ngay là cô vẫn so đo tính toán mà”, trả lời: “Cô Cảnh, tôi biết cô vẫn để bụng những
chuyện không vui xảy ra bên ngoài lúc trước, nhưng đó chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Có câu trên thế giới này
không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, chuyện nhỏ như vậy, tôi đã không để bụng nữa rồi,
cũng mong cô đừng để bụng nữa.”
Cảnh Thiên cười trang nhã: “Công chúa Nhiễm Lạc chê cười rồi, tôi chưa bao giờ để bụng cả, bởi vì đó đúng thật
chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng trước đó là công chúa Nhiễm Lạc để bụng, bảo là muốn tôi chờ đó rồi xem, sao bây
giờ lại thành tôi để bụng rồi?”
Không biết vì sao Đế Nhiễm Lạc cứ thấy mặt Cảnh Thiên là lại thấy ghét.
Một tiện dân giun dế mà thôi, chỉ xinh đẹp một chút mà thôi, chẳng lẽ lại tưởng mình là trâm anh thế phiệt?
Nhưng Đế Nhiễm Lạc thực sự muốn nhận Cảnh Kiệt làm người của mình rồi để cậu rời khỏi cuộc thi, còn Cảnh
Kiệt lại là kẻ ngốc, thế nên chuyện này chỉ có thể bàn. bạc với Cảnh Thiên mà thôi.
“Ban nãy là tôi sai, tôi không nên đi về phía mọi người. Thực ra lúc đó tôi thấy có người đang phỏng vấn mọi
người, biết có lẽ trong số mọi người sẽ có nhà thiết kế giỏi, thế nên muốn sang chào hỏi, ai ngờ đám phóng viên đó
lại va vào mọi người. Là hiểu nhầm cả thôi. Cô Cảnh, tuy giữa chúng ta đã có chuyện không vui, nhưng tôi tin sau
này chắc chắn chúng ta sẽ giữ được quan hệ tốt đẹp. Chuyện này có lợi cho cả tội lẫn Cảnh Kiệt, vì vậy vẫn mong
cô có thể cho tôi chút thời gian để nói chuyện với hai người”
Đúng vào lúc này, điện thoại của Cảnh Thiên đổ chuông, là Chiến Lê Xuyên gọi đến. Cảnh Thiên nói với anh rằng
mọi người đang ở phòng nghỉ, sẽ sang ngay, nhưng Chiến Lê Xuyên lại nằng nặc đòi vào.
Đế Nhiễm Lạc nghe thấy cuộc gọi của Cảnh Thiên rồi, biết đúng là trưa nay cô đã có hẹn bèn nói sau khi cô cúp
máy: “Cô Cảnh bận rộn, nếu trưa nay đúng là cô đã có hẹn rồi, vậy thì giờ có thể cho tôi chút thời gian rồi chúng ta
nói chuyện riêng được không?”


Nói xong, Đế Nhiễm Lạc nhìn sang năm vị giám khảo của Chloe.
Người có mắt nhìn, lúc này chắc chắn sẽ đứng dậy chào ra về.
Nhưng các giám khảo nghe hai người nói chuyện xong mới biết Đế Nhiễm Lạc có mâu thuẫn với sếp nhà mình, sếp đã không lên
tiếng, chắc chắn bọn họ không thể rời khỏi đây.
Đế Nhiễm Lạc chờ mãi vẫn thấy các giám khảo cười rất chuyên nghiệp nhưng không ai đứng dậy ra về, cô ta thầm chửi đám người
châu Trung này đúng là toàn đồ không có mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK