Cảnh Kiệt, em vẫn ổn chứ?” Tề Thịnh rất quan tâm. Mặc dù sai lầm của Cảnh Kiệt trực tiếp dẫn đến việc đội
Shadow thất bại khá t3hảm hại trong trận đấu đầu tiên, nhưng ánh mặt Tề Thịnh nhìn Cảnh Kiệt lại lo lắng nhiều
hơn.
“Em… không sao?
“Tiểu Kiệt, chị có chuyện muốn nói với em, em vào thi đấu muộn một lát đi” Cảnh Thiên đột nhiên lên tiếng.
Tất cả cá9c thành viên trong đội đều nhìn Cảnh Thiên, lúc này mới nhớ ra quên không hỏi tên của nữ hiệp này.
“Chị là…”
“Là chị của em!”
Câu giới thiệu này Cạn Kiệt lại nói rất suôn sẻ.
“Tôi tên là Cảnh Thiên”
“Cô Cảnh, c8húng tôi… sắp bắt đầu thi đấu rồi. Nếu Tiểu Kiệt nói chuyện ở đây thì số người của chúng tôi sẽ bị
giảm đi một người”
“Nhưng trạng thái này của thằng bé vào cùng mấy cậu thì cũng chỉ kéo chân thôi. Mài dao không ảnh hưởng đến
thời gian bổ củi, gần đây tôi hơi bận, không kịp quan tâm Cảnh Kiệt, đợi tôi tháo gỡ nút thắt trong lòng thằng bé rồi
đội của mấy cậu mới có thể phát huy được sức chiến đấu thực thụ. Tôi vừa mới xem qua rồi, thằng bé không tham
gia trận này, trình độ của đối phương cũng chẳng cao là mấy, mấy cậu trang điểm từ trận thứ ba cũng như nhau
thôi.”
Mọi người: …
Nói cùng có lý.
Những trận đấu bán kết toàn quốc, cô nói nhẹ bỗng như vậy có được không thể?
Tề Thịnh cũng không biết phải nói gì, anh ta biết Cạn Kiệt mắc chứng tự kỷ nên anh ta phải tự mình gánh chịu mọi
hậu quả.
Anh ta tin tưởng vào đồng đội của mình.
Tề Thịnh vỗ vai Cạn Kiệt, động viên cậu rồi dẫn ba thành viên khác vào sân thi đấu.
Sau khi họ rời đi Cảnh Thiên mới hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Trình độ thi đấu ngày hôm nay của em
còn không bằng trình độ chị thấy em đấu bừa với người ta hôm ở nhà”
Cảnh Kiệt cúi đầu, không biết phải nói như thế nào.
“Tiểu Kiệt, nếu em không nói thì chị không thể giúp em được”
Nghe thấy chị nói vậy, nước mắt của Cảnh Kiệt lập tức trào ra.
Cậu lao thẳng vào lòng Cảnh Thiên khóc như một đứa trẻ, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào, giống như một
con thú nhỏ phải chịu đủ mọi ấm ức. Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng: “Họ… không cần em nữa rồi”
“Không cần em nữa à?”
Cánh Thiên lặp lại lời nói của Cảnh Kiệt, nghĩ đến tình trạng khó khăn mà cặp vợ chồng ích kỷ kia đang gặp phải,
cô hỏi: “Họ… sẽ không giao mớ hỗn độn của công ty Cảnh Nhân cho em đấy chứ, sau đó cắt đứt quan hệ với em?”
Cảnh Kiệt vốn đang khóc rất đau lòng đột nhiên ngừng lại.
Cảnh Thiên chui ra khỏi vòng tay cậu, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu, cô hơi đau lòng, cũng hơi buồn cười.
“Chị nói đúng rồi à?”
Cảnh Kiệt há miệng, lại muốn khóc.
Nhưng ngay sau đó, khóe môi đang trễ xuống của cậu lại dừng lại.
Chị lợi hại như vậy, chỉ cần đoán thôi cũng có thể đoán được chuyện bố mẹ làm, là một nam tử hán, sau khi gặp phải chuyện này, cậu
lại giống như là trời sập xuống vậy.
Đột nhiên như thể có một tia chớp xẹt qua đầu cậu, có thứ gì đó chợt rõ ràng.
Thấy Cảnh Kiệt không nói chuyện, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, Cảnh Thiên nói: “Thực ra khi còn bé chị cũng giống em vậy. Mỗi
lần khó khăn lắm chị mới có được thứ mình thích, cho dù Cảnh Lạc không thích cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để lấy đi. Mà họ chỉ toàn
bảo chị nhường cho Cánh Lạc, không quan tâm gì hết”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK