Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã điều khiển chiếc xe lăn của mình đến trước mặt mọi người.
“Vụ tai nạn là sao? Tình hình ông n3ội thể nào rồi?”
Chiếc xe lăn của Chiến Lệ Xuyên dừng lại dưới ánh đèn bên ngoài phòng phẫu thuật.
Anh ngẩng l1ên nhìn chiếc đèn đỏ đang sáng rồi cất tiếng hỏi bằng giọng lạnh lùng.
Quản gia Từ và Trạch Ngôn thấy Chiến Lệ Xuyên đ9ến đã ngạc nhiên lắm rồi, hai người vội vàng lao đến bên cạnh
anh.
Quán gia Từnói: “Hôm nay cụ chủ nhận được điện thoạ3i rồi gọi tôi quay về gấp. Xe chúng tôi vừa lên cao tốc Tân
Hải thì một chiếc xe đột ngột lao đến từ phía trước mặt. Tài xế mu8ốn tránh chiếc xe đó nên xoay vô lăng, tưởng
tránh được thì lại có một chiếc xe tải lao đến từ phía sau, đâm thẳng vào đuôi xe. Cụ chủ ngồi ở ghế sau…”
Giọng quản gia Từ hơi nghẹn ngào, ông trấn tĩnh lại rồi mới nói tiếp: “Lúc cụ chủ được người ta đưa ra khỏi xe,
người toàn là máu, họ bảo là nội tạng bị tổn thương, xương sọ bị nứt, cụ phải truyền máu liên tục, đã cấp cứu một
tiếng đồng hồ rồi.”
Quản gia Từ nói xong, Chiến Lệ Xuyên không hỏi điều gì nữa.
Tất cả người nhà họ Chiến đều đứng phía sau anh như một đám học sinh tiểu học, mọi người nhìn nhau nhưng
không ai dám nói gì.
Thỉnh thoảng Trạch Ngôn lại liếc ra phía cửa nhưng vẫn không thấy Vân Chu đi lên, anh ta cũng hiểu ra gì đó.
Cảnh Thiên vòng từ sảnh ở tầng một ra phía sau, trên đường còn tiện tay cầm theo một chiếc áo blouse trắng của
bác sĩ, sau đó cô ngang nhiên bước vào phòng phẫu thuật từ cửa sau trước ánh mắt ngạc nhiên của bác sĩ thuộc cấp
Hồng Lục và bác sĩ chữa chính của bệnh viện Xuyên Đầu.
Trong phòng phẫu thuật, Hồng Lục vẫn đang vất vả phẫu thuật, viện trưởng đứng cạnh hỗ trợ.
Không thể không nói, tuy Hồng Lục vẫn còn rất trẻ nhưng thực sự xứng đáng với cái danh giáo sư. Chẳng trách cô
ta có thể trở thành phó viện trưởng của viện nghiên cứu y học hàng đầu thế giới. Ông cụ đã cấp cứu hơn nửa tiếng
đồng hồ, sắp không ổn rồi, nhưng Hồng Lục đến chưa quả mười lăm phút, trái tim ông cụ đã bắt đầu có khởi sắc.
Khi viện trưởng nghĩ rằng giáo sư Hồng Lục sẽ giúp họ cấp cứu cho cụ chủ tịch, Hồng Lục lại nói với ông ta rằng
cụ chủ có vài điểm xuất huyết không thể khâu lại được, thế nên cô ta chỉ có thể kéo dài thời
gian, chờ giáo sư phẫu thuật chính cho cụ chủ đến.
Viện trưởng vô cùng kinh ngạc, bởi vì đối với ông ta, Hồng Lục trẻ trung tài giỏi đã lợi hại lắm rồi, thể mà còn có
người lợi hại hơn nữa? Chẳng lẽ là Viện trưởng Lawrence?
Khi người của Hồng Lục đưa người đó đến, viện trưởng mở to mắt.
“Mợ…mợ chủ!”
Cảnh Thiên chỉ khẽ gật đầu, cô đã không còn vẻ lười biếng thường ngày nữa, bước nhanh đến trước mặt ông cụ.
Hồng Lục lập tức cung kính nhường đường.
Bên ngoài, Chiến Lệ Xuyên mím chặt đôi môi mỏng, mắt nhìn chăm chăm vào đèn phòng phẫu thuật. Không ai biết lúc này anh đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không có ai dám bước lên quấy rầy anh. Chiến Thư Du thấy sắc mặt Chiến Lệ Xuyên thực sự rất xấu, cuối cùng không kìm được mà bước đến bên cạnh anh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK