Chiếc Phantom chạy hình chữ S trên đường và suýt va chạm với chiếc Hummer đang bảo vệ bên cạnh nó, khiến
chiếc Hummer hoảng sợ nhanh chóng 3tránh ra.
“Trạch Ngôn, cậu không biết lái xe đúng không? Nếu cậu không biết lái, tôi sẽ đổi tài xế khác.”
Lúc này Chiến Lê1 Xuyên đã hoàn toàn xị mặt ra rồi. Sau đó nhìn thấy người phụ nữ đang cười tươi như hoa mặt
mày tái nhợt, anh không nhẫn tâm nói lại cô nữ9a, sự bực bội trong lòng chỉ có thể đổ hết lên đầu Trạch Ngôn.
Lái xe kiểu gì thể không biết?
Tài xế rởm.
“Xin… 3xin lỗi cậu chủ, tôi trượt tay.”
“Trừ nửa tháng lương của cậu. Vận Chu, nhớ tháng sau nói với tài vụ.”
“… Vâng!” Vân Chu8 cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tấm lòng vô cùng sợ hãi.
“Thanh Nghiên, em đang ở đâu?”
“Há?”
Giọng nói bên đầu dây bên kia to hơn: “EM LẠI Ở QUÁN BAR ĐÚNG KHÔNG?”
“Vâng!”
Trong quán bar, một người phụ nữ có thân hình cực chuẩn đang uống rượu, chơi xúc xắc cùng mấy bà thím và mấy
cậu thanh niên, đột nhiên nhận được điện thoại, bà vừa chơi vừa lơ đãng trả lời.
“Để Tịnh Hiện đang làm cái gì thế hả? Muộn như vậy rồi còn để em chơi ở quán bar, cũng không sợ một người phụ
nữ như em đêm hôm uống rượu rồi xảy ra chuyện à?”
“Anh, anh gọi điện cho em có chuyện gì thế?”
Tạ Minh Viễn thở dài khi nghe thấy giọng nói rõ ràng là không nghe lời dạy dỗ ở đầu bên kia.
Đều tại ông ta làm lạc mất em gái khi còn bé, hai mươi năm trước mới tìm về được. Không thì sao em gái của ông ta
có thể lấy một tên doanh nhân thấp kém như Để Tịnh Hiên được?
Đã là mẹ của ba đứa con rồi mà thường xuyên quyến luyến ở quán bar, cả đêm không về.
Nghĩ đến đây, Tạ Minh Viễn vô cùng tự trách.
“Vừa rồi Vân Tiêu gọi điện thoại cho anh, nhờ anh gọi điện thoại cho cục trưởng Cục cảnh sát thành phố H để đưa
một cô gái ra ngoài.”
Người phụ nữ đang chơi xúc xắc hăng say, bàn tay như tinh linh trong không trung đột nhiên dừng lại, xúc xắc rơi
ra khỏi ống, “cạch cạch cạch cạch” rơi trên mặt đất, vung vãi khắp nơi.
Đám thanh niên nhà giàu ngồi đối diện thấy vậy, khuôn mặt vốn dĩ khó coi lập tức nở nụ cười. Ánh mắt nhìn người
phụ nữ đầy nóng bỏng, vẻ mặt tham lam hận không thể nuốt chửng người phụ nữ vào bụng ngay bây giờ. Mấy bà
thím bên cạnh người phụ nữ liếc nhìn dáng vẻ giơ ống xúc xắc lên cao nhưng lại ngơ ngác tại chỗ, trong mắt lóe lên
sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Người phụ nữ không nhìn thấy gì, toàn bộ tinh thần dồn hết vào nội dung ở đầu dây bên kia, bà lớn tiếng hỏi: “Hả?
Cô gái đó tên là gì? Nhà ở đâu? Làm nghề gì?”
Nghe được đầu bên kia điện thoại lúc này mới nghiêm túc hỏi ba câu hỏi liên tiếp, trong mắt Tạ Minh Viễn lập tức
tràn ngập sự cưng chiều, khóe môi hơi nhếch lên. Mặc dù trên thái dương đã xuất hiện tóc bạc rồi, nhưng thời gian
đã ban cho ông ta sự dịu dàng và tao nhã vô tận.
“Cô gái đó tên là Cảnh Thiên, sống ở thành phố H và là một diễn viên vừa mới ra mắt.”
“Em biết rồi! Cảm ơn anh, chụt!” Chỉ có thế thôi à?”
“Còn muốn thế nào nữa? Vậy thì em sẽ khuyến mại cho anh thêm một nụ hôn nữa vậy.” Nói xong, bà lại hôn “chụt” một cái với người ở đầu dây bên kia.
Tạ Minh Viễn xoa chân mày, buồn phiền vì bản thân luôn không cùng một mạch tư duy với em gái thân yêu.
“Ý của anh là em nghe xong mà không có phản ứng gì à? Đó chỉ là một ngôi sao không nổi tiếng thôi. Em không sợ đối phương cố ý quyến rũ Vân Tiêu vì muốn trở thành mợ chủ của nhà họ Đế à?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK