Nhìn cả nhà nhiệt tình, Chiến Lê Xuyên cũng mỉm cười.
“Bố, mẹ, anh cả, anh hai, anh ba.”
Mọi người trong phòng đều giật khó3e miệng, lòng thầm chửi con sói đuôi to này vô liêm sỉ.
Không nhìn ra vì sao họ lại nhiệt tình như vậy sao?
Bọn họ nhiệt t1ình là vì thực sự coi anh ta là người một nhà sao?
Người tức nhất chính là Đế Vân Hi.
Trước đây anh ta còn coi Chiến Lê Xu9yên là một đối thủ, là một quân tử, là một người có thể khiến người ta kính
nể. Bởi vì Chiến Lê Xuyên thông minh, chấp nhận dành một khoản3 tiền lớn để làm từ thiện, thậm chí còn chấp
nhận bỏ thời gian để nghiên cứu ra một sản phẩm công nghệ cao như chiếc xe cứu hỏa khái niệm 8mới.
Nhưng sau lần gặp ở Viện nghiên cứu Lawrence, Chiến Lê Xuyên giả vờ yếu đuối để lừa anh ta, sau đó lại tặng
mảnh đất cho anh ta ngay trước mặt em gái, anh ta đã biết thực ra Chiến Lê Xuyên là một tên bạch liên hoa có đẳng
cấp cực kỳ cao.
Loại người này còn có đẳng cấp cao hơn cả tên trà xanh Tân Dịch kia.
Đế Vân Hi còn đang chửi thầm trong bụng, Chiến Lê Xuyên đã nắm tay Cảnh Thiên và ngồi xuống bên cạnh Đế
Tịnh Hiên.
Ban đầu ông bà Để muốn để Cảnh Thiên ngồi ở giữa hai người, như vậy thì hai người đều có thể gắp thức ăn cho
con gái.
Bây giờ lại toi ra một con lợn rừng giữa đường, vì cậu ta vẫn nắm tay con gái họ suốt, sống chết không chịu bỏ ra,
thế nên một bên của con gái họ đã thuộc về con lợn rừng kia rồi. Ông bà Đế đều muốn ngồi cạnh cây cải trắng,
không ai muốn ngồi cạnh con lợn kia, thế nên cuối cùng chỉ có thể là Đế Tịnh Hiên nhường vợ, để vợ ngồi chung
với con gái, còn ông thì ngồi cạnh vợ.
Chiến Lê Xuyên nắm tay Cảnh Thiên bằng tay phải, khi ăn cơm cũng không buông ra, Cảnh Thiên vùng vẫy một cái
mang tính tượng trưng nhưng anh vẫn không buông.
Cô tưởng Chiến Lê Xuyên phải bỏ tay mình ra để ăn cơm, ai ngờ Chiến Lê Xuyên luôn ăn cơm bằng tay phải, hôm
nay lại sử dụng tay trái.
Đồng thời Cảnh Thiên còn phát hiện ra, Chiến Lê Xuyên gắp thức ăn bằng tay trái vô cùng thành thạo.
“Anh có thể ăn cơm bằng tay trái nữa hả?”
“Thực ra tôi thuận cả tay trái lẫn tay phải, phát triển cân bằng đấy.”
Cảnh Thiên nhướng mày: “Rất ít người có thể dùng cân bằng cả tay trái lẫn tay phải. Nếu hai tay có thể đạt đến
mức cân bằng hoàn toàn, không lệch về bên nào hơn, chứng tỏ bán cầu não trái và bán cầu não phải đều được phát
triển như nhau. Người như vậy… rất thông minh.”
Chiến Lê Xuyên đang định lên tiếng thì Cảnh Thiên lại cảm thán: “Thảo nào anh thông minh như thế. Hóa ra là vì
hai bán cầu não của anh được phát triển nhiều như nhau.”
Đám đàn ông nhà họ Đế: …
Như vậy mà cũng được khen, có lộn không vậy?
Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên, khóe miệng cong lên: “Em cũng rất thông minh, bởi vì tôi từng thấy em dùng tay
trái rồi, tay trái của em cũng rất lợi hại, thế nên em là cô gái hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp
đấy.”
Cảnh Thiên mim cười, không tỏ ý kiến gì về đánh giá của anh.
Bởi vì cô có linh tuyền, tuy linh tuyên hơi hãm nhưng cũng sẽ khiến cô hơn được rất nhiều người.
Người nhà họ Đế cứ thể nhìn lợn rừng và cải trắng nhà mình ngồi đó khen nhau một cách đầy tính thương mại. Tạ Thanh Nghiên
không nhìn nổi nữa, cười ha ha: “A Xuyên này, mẹ ngưỡng mộ con quá! Thiên Thiên nhà mẹ từ nhỏ đã không được sống bên cạnh bố
mẹ, bây giờ khó khăn lắm mới được nhận nhau thì nó đã lập gia đình, trở thành cháu dâu của nhà con rồi. Con gái còn chưra từng nắm
tay bố mẹ… nhìn con gái hạnh phúc thể này, mẹ rất vui và ngưỡng mộ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK