Nhưng trả lời thì trả lời, ánh mắt ông cụ vẫn dán chặt vào mấy giọt nước táo vẫn còn lấp lánh trên mặt Chiến Lê
Xuyên.
Ở cùng với cháu trai lâu rồi, cảm thấy mình cũng biến thành cung Xử Nữ luôn, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế
khiến nga1y cả bản thân cũng không nhận ra chính mình, “Ông ơi, ông còn điều gì muốn nói à?”
Ông cụ chép miệng, cuối cùng từ9 bỏ ý định lau mặt cho Chiến Lê Xuyên, ông nói: “Hồng Lục nói vì chuyện tài sản
thừa kế nên gần đây Đổng Duyệt Đồng hơi đi3ện, cộng thêm việc tổng bộ của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence tại
nước Z là ở châu Để, không phải ở thành phố H, sợ rằng l8úc làm phẫu thuật cho cháu, Đổng Duyệt Đồng sẽ đến
làm loạn. Cho nên bảo cháu sau khi quyết định làm phẫu thuật thì chốt thời gian để họ còn sắp xếp người và địa
điểm. Bên này, chuyện cháu làm phẫu thuật chỉ có ba chúng ta và quản gia Từ biết thôi.”
“Được ạ”.
Sau tai nạn xe, anh đã phải phẫu thuật hai lần. Một lần là khi vừa mới bị tai nạn, anh hôn mê nên không biết gì cả.
Lần thứ hai là vì nghĩ rằng có thể mình sẽ khỏi, cũng có thể sẽ mãi mãi bị bại liệt như vậy nên mấy ngày đều không
nghỉ ngơi tốt.
Đây là cuộc phẫu thuật thứ ba mà anh sắp phải đối mặt.
Theo lý mà nói, với cơ thể hiện tại của anh, làm phẫu thuật ba lần trong vòng ba tháng là chuyện khó có thể chịu
đựng được. Nhưng lần này anh lại cảm thấy mình không cần lo lắng gì cả.
“Đến lúc đó, tôi chỉ cần nói là tôi đi chơi xuân với anh, đừng suốt ngày ở trong bệnh viện, không cho bất cứ ai đi
theo là được.” Khóe môi Chiến Lê Xuyên khẽ nhếch lên: “Được.”
Mặc dù phải làm phẫu thuật, nhưng vẫn luôn có cảm giác phấn khích vì cùng cô ngốc này đi lừa người ta. Ông cụ
nhìn sự tin tưởng không thể giải thích được của hai người này, đặc biệt là của A Xuyên đối với Cảnh Thiên, ông
không yên tâm lắm. “Ông đi cùng với cháu.”
Mặc dù cháu dâu đã cứu A Xuyên hai lần, nhưng như lời quản gia Từ đã nói, cô nhóc này giống như yêu tinh vậy,
có vẻ không bình thường. Ông cụ… không yên tâm lắm.
“Ông không cần đi theo đầu, ông mà đi theo sợ rằng sẽ khiến một số người nghi ngờ. Ông vẫn nên ở bệnh viện
hoặc ở nhà thì hơn, Thiên Thiên đi cùng cháu là được rồi.”
Nói xong, anh nhìn Cảnh Thiên và hỏi: “Được không?”
Hiển nhiên Cảnh Thiên không ngờ Chiến Lê Xuyên lại tin tưởng cô đến vậy.
Nếu đã thể thì đương nhiên Cảnh Thiên sẽ không phụ lòng, cô gật đầu nói: “Đương nhiên là được, một mình tôi đi
cùng anh là đủ rồi, nhiều người sẽ gây chú ý. Bây giờ anh vừa bị bại liệt vừa suy tim, chắc mọi người đều chờ anh
chết tự nhiên thôi, cho nên không có gì đâu, tôi đi cùng anh, yên tâm đi.”
Lời nói của Cảnh Thiên khiến ông cụ thấy không ổn cho lắm.
Cái gì mà vừa bại liệt vừa suy tim?
Cái gì mà mọi người đang đợi anh chết tự nhiên?
Cái con bé đen đủi này! Có thể nói chuyện tử tế không hả? Nhưng A Xuyên nhà ông cụ lại không hề để ý đến mấy lời quá đang này, còn vừa cười vừa trả lời: “Được, dù sao thì có cô đi cùng, tôi cũng không có gì phải lo lắng.” Ông cụ: … Tự dưng cảm thấy mình già rồi, không thể theo kịp bước chân của người trẻ tuổi. Cuối cùng ông cụ rời đi. Hình như đôi vợ chồng trẻ này có rất nhiều chuyện để nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK