Linh cảm của Đế An Nhiên càng thêm tồi tệ hơn. “Mẹ… mẹ bảo con xem ngôi nhà bị cháy làm gì vậy? Mẹ… mẹ làm
con sợ.”
Tạ3 Thanh Nghiên cười thân thiết hòa nhã.
“Có như vậy mà đã sợ rồi à? An Nhiên, vừa nãy con hung dữ với Thiên Thiên nhà chún1g ta, sao con không nghĩ
đến việc con ngạo mạn tự đại như vậy, cộng thêm đứng nhìn từ trên cao xuống, cộng thêm chán ghét khinh
t9hường, liệu có làm Thiên Thiên nhà chúng ta sợ không?”
“Thiên Thiên… nhà chúng ta?” Đế An Nhiên hơi ngơ ngác.
C3ô ta cảm thấy mình nghe mà chẳng hiểu gì.
“Có biết tại sao chúng ta lại sống ở đây không? Bởi vì căn nhà bị đốt bên kia l8à nhà bố mẹ nuôi của Thiên Thiên
nhà chúng ta. Nhân phẩm của họ vô cùng buồn nôn, nữ chủ nhân của ngôi nhà đó vì để cho con gái của mình sống
những ngày tháng giàu có sung túc nên đã tráo đổi con gái của mẹ. Năm đó họ nhân lúc mẹ sinh con, âm thầm nhét
con gái của mình vào giường trẻ sơ sinh của nhà mẹ, lại bế con gái của mẹ đi, khiến mẹ và con gái của mẹ lạc nhau
nhiều năm.”
Đế An Nhiên đâu phải kẻ ngu, Tạ Thanh Nghiên đã nói rõ ràng như vậy rồi, cộng với thái độ của người nhà đối với
cô ta lúc này, cô ta còn có gì mà không hiểu nữa.
Những hiểu là một chuyện, tin tưởng lại là một chuyện khác.
Tim cô ta đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mắt Đế An Nhiên mở to, há miệng, giống như một con cá bị người ta vớt lên từ dưới nước lên không thể thở được
vậy.
Tạ Thanh Nghiên vẫn chưa nói xong.
“Nữ chủ nhân của ngôi nhà đó tên là Trình Thục Ngọc, bà ta trộm con gái của mẹ, nếu có thể để cho con gái của mẹ
sống một cuộc sống tốt đẹp thì có lẽ mẹ sẽ không hận bà ta như vậy. Nhưng sau khi bà ta trộm con gái của mẹ đi lại
không tốt với con bé chút nào cả. Con gái mẹ rõ ràng là có thành tích học tập rất tốt, rõ ràng nên là một bác sĩ rất
giỏi, nhưng vì con gái của mẹ xinh đẹp nên bà ta đã ép con bé đến học viện hí kịch. Như vậy, con gái của mẹ có thể
nhận quảng cáo kiếm tiền.”
“Nhưng tiền con gái mẹ kiếm được không bao giờ là của riêng con bé. Vì công việc kinh doanh của công ty nhà họ
không được tốt và sắp phá sản, con gái mẹ phải giao số tiền kiếm được cho gia đình.”
“Người phụ nữ chết tiệt đó còn sinh một con trai và một con gái nữa. Con gái mẹ trên danh nghĩa là con gái của họ,
nhưng thực tế là người hầu kiêm người giúp việc của họ. Nhỏ thì như con búp bê, to thì đến đàn ông, chỉ cần con
gái mẹ sở hữu và để mắt tới, đứa con gái kia đều muốn cướp lấy.”
“An Nhiên, từ nhỏ con đã lớn lên trong nhà mẹ, con nói xem… mẹ và bố đối xử với con như thế nào?”
Nhìn thấy nụ cười sóng nước mênh mông của Tạ Thanh Nghiên, Đế An Nhiên lắc đầu lùi về phía sau, ánh mắt kiên
quyết không nhìn vào ngôi nhà đã cháy rụi kia.
“Mẹ, mẹ làm con sợ rồi… mẹ làm con sợ rồi… Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
Nhìn thấy sự bất an nồng đậm trong mắt Đế An Nhiên, Tạ Thanh Nghiên mới có được một chút khoái cảm.
Nhưng trong thâm tâm lại càng hận hơn.
“Mẹ chỉ trần thuật lại một sự thật với con thôi mà con đã sợ rồi à. An Nhiên, không phải luôn con luôn rất bạo gan à? Tuy trông con
yếu đuối, nhưng không phải những người bạn tốt kia của con đều rất sợ con sao? Ai dám làm trái ý của con, con sẽ muốn nhà họ phá
sản. Sao con lại đột nhiên giống như một con thỏ trắng vậy?
Mắt Đế An Nhiên càng mở to hơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK