Chiến Thư Du trợn mắt tròn xoe, cô ta không thể ngờ được rằng cô ta đối xử với Cảnh Thiên tốt như thế, Cảnh
Thiên lại chặn cả đư3ờng lui của cô ta.
“Chắc là vì trước đây tôi không nói rõ ràng với mọi người, dẫn đến rất nhiều người trong nhà đều khôn1g hiểu rõ
về địa vị cụ thể của Cảnh Thiên, khiến mọi người luôn nghĩ rằng cô ấy chỉ là một người đến để xung hỉ nên không
cần tô9n trọng. Bây giờ mọi người đều có mặt, tôi sẽ trình trọng nhắc nhở.”
“Cảnh Thiên là vợ của Chiến Lệ Xuyên này. Là người 3vợ hợp pháp. Ở công ty, tôi là giám đốc điều hành, trong gia
đình, tôi là người đứng đầu. Cô ấy là vợ của tôi, cũng tức là bà ch8ủ của cả nhà họ Chiến. Nếu tôi không có mặt,
cho dù là tập đoàn AUPU hay là nhà họ Chiến, tất thảy đều do cô ấy làm chủ.”
Chiến Thư Du nghe Chiến Lệ Xuyên nói năng rành mạch như vậy, vẻ mặt như không thể tin nổi.
Sắc mặt của những người họ Chiến khi nhìn Chiến Lệ Xuyên đều không dễ coi hơn Chiến Thư Du.
Cuối cùng cũng có một ngày, trừ Chiến Lệ Xuyên ra, tất cả mọi người trong nhà họ Chiến đều đứng về một bên
chiến tuyến.
“A Xuyên, những gì cháu vừa nói hơi quá đáng thì phải? Con bé là vợ cháu, mọi người công nhân, cháu nhất quyết
nói con bé là bà chủ của nhà họ Chiến, mọi người cũng công nhân, nhưng tập đoàn AUPU là tập đoàn do bác cả
một tay gây dựng nên, nó thuộc về tất cả mọi người trong nhà họ Chiến. Châu là người điều hành, chắc chắn mọi
người sẽ nghe lời cháu, nhưng khi cháu không có mặt, mọi người cũng nên nghe theo anh cả cháu hoặc là Thư Du
chứ, sao lại nghe lời con bé? Tập đoàn có quy định của tập đoàn, cho dù độc tài thì cũng không thể theo thể chế cha
truyền con nối được.”
Người vừa nói là con thứ hai của Chiến Nhân Cẩm, Chiến Quân Hàng, cũng chính là chủ hai của Chiến Lệ Xuyên.
Dạo này vì vụ Cảnh Thiên nên ông cụ Chiến đã rút lại 3% chia cho chị thứ, dẫn đến nguồn vốn cho công ty bên
ngoài của bọn họ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Ban đầu định lén lút rút ruột bên tài vụ, ai dè thu chi bên tài vụ lại
đột ngột làm chặt hơn, tất cả các khoản dù to hay nhỏ đều phải qua tay Chiến Lệ Xuyên. Bên chi thứ đã như kiến bò
chảo nóng rồi, thế nên Chiến Quân Hàng tỏ vẻ như chuẩn bị lật mặt đến nơi.
Chiếc xe lăn của Chiến Lệ Xuyên quay ngoắt một cách linh hoạt và không hề dự báo, Chiến Quân Hàng còn đang tỏ
ra hùng hổ, khí thế lại xìu xuống hơn khi đối diện với đứa cháu này.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, tất cả cổ phần trong tay chi thứ nhà chú chỉ có 2%.” Chiến Quân Hàng: … Đến nụ cười
ngoài mặt cũng khó lòng giữ nổi.
“Nếu chú vẫn thấy không được thì chú rời khỏi nhà họ Chiến đi, rời khỏi tập đoàn AUPU đi. Chờ ông nội chuyển nguy thành an rồi, tôi sẽ tuyên bố chú đã rời bỏ chức vụ quản lý cấp cao trong tập đoàn AUPU.” “Không phải…” Chiến Quân Hàng nóng đầu, định lên tiếng thì bị Chiến Lệ Xuyên mạnh mẽ ngắt ngang: “Bởi vì đến sự phục tùng cơ bản nhất mà chú cũng không hiểu, tôi không cần cấp dưới như vậy.”
Mọi người: …
Thế này thì ngượng ngùng rồi. Mình coi người ta là cháu, người ta coi mình là cấp dưới?
Chiến Nhân Cẩm vội vàng nói với Cảnh Thiên: “Thiên Thiên, chú hai cháu chỉ tiện miệng nói vậy thôi, nó không có ác ý gì đâu, cháu mau nói với A Xuyên, mọi người đều là người một nhà cả, cần gì phải cãi cọ đến mức đỏ mặt tía tai như thế?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK