Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô nhà là nữ trung hào kiệt, sau chuyện này, chắc chắn cục chúng tôi sẽ tặng cho cô nhà một lá cờ khen thưởng,
tuyên dương3 có nhà không hề sợ hãi khi đối mặt với thể lực xấu xa, kêu gọi toàn dân khi đối mặt với thể lực xấu
xa, nếu có khả năng t1hì nhất định đừng nên sợ hãi. Có lúc tấn công ngược lại mới là cách tự vệ tốt nhất.”


Chiến Lê Xuyên khá hài lòng 9với những gì Cục trưởng Vương nói.


“Vậy thì tôi có thể đưa nhà tôi rời khỏi đây chưa?” Đ


“Vâng vâng, chuyệ3n này đã rất rõ ràng rồi, cậu cũng đã nộp video quay cảnh đối phương gây sự rồi, vụ án hoàn
toàn không cần điều tra nữa. B8ây giờ hai người đã có thể rời khỏi đây.” “Các chuyện còn lại đành làm phiền ông
rồi.”


Chiến Lê Xuyên không nói to, có thể coi là nói rất khẽ, bởi vì nằm trên giường thời gian dài, cũng không nói chuyện
nhiều với người khác nên giọng anh luôn rất khàn. Những lời nói uy nghiêm đó lại khiến Cục trưởng Vương cảm
thấy vô cùng áp lực.


“Cậu ba yên tâm, là ai giở trò phía sau, là ai muốn dùng quyền lực để điều khiển luật pháp, chắc chắn chúng tôi sẽ
xử phạt thật nặng để cho cậu và cô nhà một lời phải trái, cũng cho chính chúng tôi một lời phải trải.”


Lúc này cửa lại bị đẩy ra lần nữa, một đám người mặc cảnh phục lao vào với khuôn mặt đỏ nhừ, nhưng sau khi
nhìn thấy Cục trưởng Vương, mặt họ trắng bệch.


Tất cả đứng cạnh cửa như con chim cút.


Đây chẳng phải là Cục trưởng Vương quản lý toàn bộ cảnh sát trong thành phố H sao? Nơi này của bọn họ chỉ là
một phần cục ở phía Nam thành phố mà thôi.


Nghĩ đến chuyện đối phương bảo chỉ cần Cảnh Thiên có thể biến mười hai người đột ngột bị câm kia về lại bình
thường, sau đó chịu xin lỗi và đền bù đủ tiền thuốc thang thì bọn họ sẽ coi chuyện lớn hóa nhỏ, mấy tay cảnh sát
không kìm được mà thấy đầu bắt đầu đau.


Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến bọn họ, bọn họ chỉ làm theo lời dặn mà thôi.


Thực ra dù có đưa chuyện này ra tòa thì bên nào cũng có lý, khó mà giải quyết được.


Tuy đổi phương có lỗi nhưng Cảnh Thiên cũng ra tay quá tàn nhẫn. Đã không phải người hiền lành gì, giải quyết
thế nào thì phải xem ai lợi hại hơn.


Đương nhiên, ông chồng được gọi là “cậu ba” của Cảnh Thiên lợi hại hơn. “Cục trưởng Vương, sao anh lại đích
thân đến đây thế này?” Cục trưởng Tào thấy cấp trên đến thì chột dạ, sau đó bèn vội vàng bước lên nịnh nọt, mùi
thuốc lá và mùi rượu trên người ông ta khiến Cảnh Thiên cau mày


Cô ghét nhất là mùi pha trộn của mồ hôi đàn ông, mùi rượu và mùi thuốc lá. Gã đàn ông như vậy mà dám lại gần
cô, bình thường cô đều sẽ không nói năng gì mà đạp hắn lăn ra ngay.


Nhưng bây giờ thân phận khác rồi, cô phải làm lương dân. “Hôi.”


Chiến Lê Xuyên thấy Cảnh Thiên cau mày bèn thể hiện sự bất mãn của mình ngay.


Cục trưởng Vương đánh mắt sáng, Cục trưởng Tào vội vàng lùi ra sau mấy bước.


Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên, cất giọng dịu dàng mà Trạch Ngôn và Vận Chu chưa nghe thấy bao giờ.


“Còn cần làm chuyện gì nữa không?”


Cảnh Thiên lắc đầu: “Hết rồi.”


“Có thể đi được chưa?”


“Vâng.”


“Thế thì đi thôi.”


“Vâng.”


Cục trưởng Vương bên cạnh không nhịn được cười: “Mọi người đều bảo cậu ba tiếc chữ như vàng, xem ra là gặp được đúng người rồi.”


Cảnh sát bên cạnh: …


Đó là do ông chưa thấy mợ ba khía mẹ mình rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK