Khán giả hơi thổn thức.
“Mặc dù đội Shadow lật ngược tình thế rất sôi trào, nhưng… vẫn thiếu sức nóng.
“Hai người bị một người luy3ện võ cổ giết chết, cũng bó tay luôn”
“Cho nên đội Brilliant vẫn lợi hại hơn, e là họ không thể giết chết toàn bộ kẻ địch được.”
“C1ũng chưa chắc, bởi vì J Thần có quả, quên rồi à? Có hai quả, chỉ cần cho Tề Thịnh một quả thì họ có thể vượt
qua cửa ải”
“Lần này may mắn c9ó quả, cho dù có qua ải thì đó cũng là vì trái cây cho họ nội lực. Nhưng vẫn không thể so sánh
với đội Brilliant được”
“Đúng vậy, đội Brill3iant không có ai ăn quả cá, nhưng cuối cùng Ngô Cực và Đỗ Huyền lại giết chết người luyện
võ cổ lợi hại nhất.” Quả nhiên suốt dọc đường, Cảnh Kiệt 8dựa vào uy lực của trái cây nâng cao thực lực, mạnh mẽ
giết được mấy tên, cuối cùng tập hợp với Tề Thịnh.
Sau khi tập hợp, Cảnh Kiệt đưa cho Tề Thịnh một quả, Tề Thịnh ăn ngay lập tức.
Dưới uy lực của quả, họ vượt cửa ải chém tướng, cuối cùng tất cả kẻ địch đã bị tiêu diệt.
Nghe tiếng “trận chiến đã kết thúc” trong sân đấu, khán giả vẫn dành cho đội Shadow một tràng pháo tay nồng
nhiệt.
Team này, nói thế nào nhỉ.
Đúng là thắng một cách khó hiểu.
Nói về sức chiến đấu ấy à… bình thường.
Tề Thịnh – người lợi hại duy nhất lại có vết thương cũ.
Nói chiến thuật tốt ấy à… cũng bình thường.
Bởi vì nếu không phải chiến thuật quá kém thì lúc mới bắt đầu cũng không thua nhiều như vậy.
Nói là J Thần lợi hại ấy à… càng không biết phải nói như thế nào. Bởi vì lúc mới bắt đầu chính cậu liên lụy đến cả
dội.
Tóm lại là sau khi xem xong trận đấu này, câu duy nhất mà mọi người có thể nói là…
May mắn!
Nhưng chỉ những thành viên của đội Shadow mới ý thức được một điều…
Cảnh Kiệt thực sự rất lợi hại.
Tuy tên này không nói chuyện nhiều, nửa ngày cũng không phun ra được một câu nhưng đầu óc lại vô cùng thông
minh, là loại người mồm không theo kịp đầu óc và tay điển hình. Những đứa trẻ này cũng là người có cảm xúc vô
cùng mỏng manh và không thể chịu đựng được bất kỳ sự đả kích nào. Chỉ nhìn trạng thái của cậu lúc đầu, nếu
không phải chị gái xuất hiện kịp thời thì lần này họ cũng vô duyên với trận chung kết rồi.
Nhìn thấy các thành viên trong nhóm ôm nhau ăn mừng, khóe môi Tề Thịnh nở nụ cười.
Cuối cùng…
Anh ta sắp đối đầu với Ngô Cực sau bốn năm bặt vô âm tín.
Tên trộm đã từng cướp đi tất cả mọi thứ của anh ta, giẫm đạp anh ta dưới bùn lầy, cuối cùng anh ta có thể đường
đường chính chính đối đầu với gã rồi.
“Chị! . Thắng rồi!!!”
Khi Cảnh Việt nhìn thấy Cảnh Thiên trên hàng ghế VVIP phía trước, cậu vội vàng chạy tới tự hào kêu lên một tiếng.
Cảnh Thiên nhìn thấy cậu kích động như vậy thì cũng mừng cho cậu.
Cô hiểu lối chơi của Cảnh Kiệt.
Cảnh Kiệt là một cao thủ thực sự, cô đã nhìn thấy ở nhà họ Cảnh ngày hôm đó rồi.
Cô đưa tay ra xoa đầu chó của Cảnh Kiệt, rất có phong thái của nữ vương: “Ngoan”
Hề hề.
Cảnh Kiệt được xoa đầu, cười hì hì như chú cún con, chỉ thiếu mỗi nước mọc cái đuôi rồi vẫy vẫy thôi.
“Chị cả”
“Chị”
Các thành viên của đội Shadow cũng chạy tới, gọi “chị” vô cùng thuận mồm.
“Chúc mừng!”
“Cảm ơn chị!”
“Cảm ơn chị Thiên đã giúp tôi châm cứu, không thì tay của tôi sẽ không thể đầu đến cùng được” Tề Thịnh nói cảm ơn.
“Nhưng tay của anh cũng phải điều trị cần thận, nếu muốn đầu tiếp trận sau thì bắt buộc phải cách một ngày châm cứru một lần”
“Chị… giúp đội trường đi!”
Cành Kiệt hiếm khi mở lời cầu xin mình, cậu nhìn Cánh Thiên bằng ánh mắt đáng yêu đáng thương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK