Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì chiếc áo đã nhăn nhúm, rõ ràng là bộ đồ ngủ cao cấp nhưng lúc này trông lại chẳng khác nào một cục dưa
muối nhũn.
Nhưn3g Chiến Lệ Xuyên lại không hề chế nó, cũng không nhận ra vì sao mình đang mặc đồ ngủ bình thường, ngủ
dậy lại cởi trần. Nói chung l1à anh rất ngoan ngoãn mặc chiếc áo ngủ nhăn nhúm vào rồi bước xuống giường.
Nhìn vóc người cao ráo kia, lại thêm chiếc áo ngủ9 nhăn đến mức nghẹn cả lòng, Cảnh Thiên không nhịn được mà
muốn đấm vỡ cái đầu chó của mình.
“Thiên Thiên, em rửa mặt xong ch3ưa?” “Rồi.” Cảnh Thiên gật đầu.
“Thể em có thể chờ tôi một lát không? Tôi rửa mặt xong nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng ăn sá8ng nhé.” Chiến Lệ
Xuyên đề nghị. 22
“Ừm, tôi có hẹn với Quan Vũ Thần. Bây giờ cũng hơi muộn rồi nên tôi không ăn sáng ở nhà nữa đâu.”
Đôi mắt ngập tràn mong đợi của Chiến LệXuyên trở nên ảm đạm ngay tức khắc: “Ồ, thế thì thôi vậy, em đi chơi với
bạn đi. Chơi vui nhé, tôi cho người đưa em đi.”
Cảnh Thiên: …
Cảnh Thiên đã quen bị người ta quấn riết lấy, đột nhiên cảm thấy mình là đồ khốn nạn đã lợi dụng sờ mó người ta
rồi còn phải mông đi mất.
Đã thể người kia lại còn là một kẻ tài giỏi, bị thiệt cũng không lên tiếng. Cảnh Thiên thấy mình thẹn với lương tâm.
Vốn dĩ đã muộn rồi nhưng đối diện với Chiến Lệ Xuyên như vậy, cô cảm thấy chân mình không thể nhúc nhích
được.
“Hay là… tôi bảo với Quan Vũ Thần một tiếng, chúng ta cùng ăn sáng rồi tôi ra ngoài.” Đôi mắt đang cố gắng kiềm
chế vẻ thất vọng của Chiến Lệ Xuyên đột ngột sáng bừng lên như một đóa hoa được nước suối tươi mát. D
“Được, thế thì em chờ tôi nhé. Tôi nhanh lắm.” Tuy bề ngoài không thể hiện bất cứ điều gì nhưng Cảnh Thiên nhận
ra anh đang rất vui.
Nhìn anh quay vào phòng tắm, sau đó bên trong vọng ra tiếng nước ào ào, Cảnh Thiên chìm vào sự bối rối sâu sắc.
Anh… có lẽ cũng thích mình nhỉ?
Anh là chồng của cô còn thích cô nữa còn cô thì thôi khỏi nói


Anh là chồng của cô, còn thích cô nữa, còn cô thì thôi khỏi nói.
Cô nghĩ nếu Chiến Lệ Xuyên ở bên mình, người chịu thiệt chắc chắn là anh.
Bởi vì anh đẹp như thế, bây giờ tứ chi cũng bình thường lại rồi, anh muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được? Một
người đàn ông sạch sẽ và đẹp như thế, nhường cho ai cũng có cảm giác như bị lợn dũi đi.
Lúc này, Cảnh Thiên còn có cảm giác, nếu Chiến LệXuyên nhất định phải bị lợn dũi, vậy thì chỉ có thể là cô dũi anh
đi thôi.
Bởi vì cái mạng của anh do cô cứu về mà.
Người giúp việc mang bữa sáng vào phòng ăn riêng của hai người rồi đi ra, hai người vừa cười vừa nói vừa ăn
cơm, sau đó báo lại lịch trình của nhau rồi tách ra. Cảnh Thiên lái xe thẳng đến trụ sở thành phố H của Viện nghiên
cứu Lawrence. Cô đỗ xe rồi đeo mặt nạ cáo lên, đi từ sân sau ra sân trước.
Cô vừa vào sân trước thì nghe thấy tiếng cãi vã giữa Lăng Tư Kỳ và một người phụ nữ.


“Là con gái của chị chạy nhanh và phải con trai tôi, còn làm bẩn cả bộ đồ mới của nó, trẻ con muốn một lời xin lỗi cũng không được
nữa à? Tại sao phải liên quan đến chuyện chữa trị? Chị có tư cách gì mà uy hiếp tôi, không chữa bệnh cho tôi? Tôi là bệnh nhân của
giáo sư J, không phải bệnh nhân của chị!”
Lăng Tư Kỳ tức giận thấy rõ.
Bình thường trong đoàn làm phim, cô gái này luôn rất khiêm nhường. Đừng nói đến gây chuyện, nói năng cũng rất ít khi. Cho dù là ai
lại gần cô, cô đều giữ sự lịch sự xa cách nhất.


Những lúc này, cô lại đang đỏ bừng mặt, tranh cãi với nhân viên y tế của Viện nghiên cứu Lawrence. Một cô gái dịu dàng và không
tranh với đời, chỉ khi chạm vào vảy ngược của cô thì cô mới như vậy mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK