Giải quyết chuyện của Chiến Thư Du xong, ông cụ và Chiến Vũ Hằng đang lặng lẽ ăn bữa tối thì nhà họ Chiến
nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.
Vợ chồng họ Cảnh bứt rứt ngồi trong phòng khách rộng lớn của nhà họ Chiến, quản gia Từ chỉ dặn chờ một tiếng
rồi không thấy bóng dáng đầu nữa. 1Hai vợ chồng họ Cảnh cứ ngồi chờ không như thế mãi, đến một người giúp
việc mang trà lên cũng không có.
“Sao bọn họ vẫn chưa ra? Cố tình làm 9khó chúng ta phải không?”
“Nếu bà muốn hại chết Tiểu Lạc thì bà cử chửi đi, cứ việc chọc nó tức đi. Chờ nó tức hắn rồi, không giúp bà nữa,
bà3 cứ mở to mắt ra mà nhìn nó đăng video của Tiểu Lạc lên, mở to mắt ra mà nhìn Tiểu Lạc mất hết danh tiếng,
nhìn nhà họ Bạch và nhà chúng ta lướt qua 8nhau tại đây đi.”
Ông Cảnh nói vậy làm bà Cảnh ngậm miệng lại ngay, không dám ca cẩm gì nữa.
Hai vợ chồng họ Cảnh đến từ sáu giờ tối, mãi đến gần tám giờ tối, ông cụ Chiến mới được quản gia Từ dìu bước uy
nghiêm, khoan thai bước ra.
Hai ông bà Cảnh lập tức sợ sệt đứng dậy chào hỏi ông cụ. Ông cụ không nói gì, chỉ ngoắc ngón tay, ra hiệu bọn họ
ngồi xuống. “Chủ tịch Chiến, thật sự không ngờ cụ lại đích thân ra đây. Lần trước cụ bị tai nạn, chúng tôi có sang
thăm, bây giờ cụ đã thấy khỏe hẳn chưa?” Nhưng người trả lời lại là quản gia Từ bên cạnh.
“Hôm nay cụ chủ nhà tôi mới xuất viện, chuẩn bị tinh dưỡng ở nhà.”
Ông bà Cảnh vội vàng cười, ông Cảnh nói: “Đúng là phải tĩnh dưỡng thật tốt. Gặp tai nạn nghiêm trọng như vậy,
tổn hại sức khỏe lắm.” “Thiên Thiên đang nghỉ ngơi, hai người có việc thì để hôm khác sang tìm con bé đi.” Ông cụ
Chiến lên tiếng.
Ông Cảnh sững ra, bà Cảnh lên tiếng: “Giờ mới tám giờ, nó ở nhà không bao giờ ngủ sớm như vậy cả.” Bà ta vừa
dứt lời, ông Cảnh đã thúc cùi chỏ một cái, bà Cảnh vội vàng ngậm miệng lại.
Quản gia Từ lại lên tiếng thay cụ chủ: “Mấy hôm nay cậu ba khó chịu trong người, đều là mợ chủ chăm sóc. Sau khi
xảy ra tai nạn, cụ chủ cũng do mợ chủ chăm sóc. Thời gian này mợ chủ quá mệt mỏi, hôm nay cùng cậu ba về đến
nhà là hai người đã lên tầng nghỉ ngơi rồi. Bữa tối cũng không ăn.”
“Nhưng…” Bà Cảnh định nói gì đó thì ông Cảnh đã giành nói trước: “Hóa ra là vậy, vậy thì để con bé ngủ vậy. Cụ
cũng tĩnh dưỡng cho tốt nhé.”
Nói xong, ông Cảnh đứng dậy: “Chúng tôi về trước đây.” Ông cụ như một cái máy không có biểu cảm: “Đi thong
thả.” Ông Cảnh vội vàng gật đầu rồi nói với quản gia Từ “Làm phiền quản gia Từ khi gặp Thiên Thiên thì chuyển
lời hộ chúng tôi, cứ bảo là chúng tôi có việc gấp cần tìm con bé.”
“Vâng.” Quản gia Từ đáp lời.
Đằng nào thì cũng nói cho có vậy thôi, còn mợ chủ có liên lạc với bọn họ hay không là chuyện của mợ ấy.
Nhà họ Đế.
Tạ Thanh Nghiện đang xem tivi, Để Tịnh Hiện đang lên mạng.
Bạch Chinh đi vào, báo lại tường tận chuyện nhà họ Tần và nhà họ Cảnh với hai người.
“Tức là bây giờ bọn họ sang nhà họ Chiến là để bắt bẻ con nhà mình cứu thằng khốn Tần Dịch kia ra?”
“Có lẽ là vậy. Bọn họ đi vào trong đó hai tiếng rồi lại ra ngoài. Nhìn bộ dạng thì chắc là việc không thành.”
“Hai tiếng?” Tạ Thanh Nghiên cao giọng.
“Sao bè con tốt bụng thế? Bị bắt nạt từ bé đến lớn, bây giờ đã bị bán đi rồi mà nó vẫn không từ bỏ hai vợ chồng đó à? Ôi chao mình
nóng tính quá!” Thấy vợ mình sắp nổi khùng lên, Để Tịnh Hiên vội vàng bảo: “Cuối tuần này chúng ta sang nhận con gái rồi, chuyện
này không cần vội đầu.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK