Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Khôn Vũ nhịn đến mức hai mắt gần như đỏ ngầu, bĩu môi: “Tôi còn tưởng anh ghê gớm
lắm, hóa ra chỉ là con củ3a một con chó trông nhà thôi à! Con của một con chó trông nhà như anh thì có tư cách gì
mà khinh thường một người xung hỉ như tôi? Tô1i có là một kẻ đến xung hỉ thì cũng là vợ của A Xuyên. Đúng
không A Xuyên?”
Nhìn vào đôi mắt đang tít lại vì cười của vợ mình9, Chiến Lệ Xuyên cưng chiều gật đầu: “Ừ.”
“Chiến Lệ Xuyên! Cảnh Thiên!” Chiến Khôn Vũ đỏ hoe mắt, gần như nghiến răng ngh3iến lợi mà hét lên.
“Cháu câm miệng cho ông!” Trong lòng Chiến Nhân Cẩm biết không hay rồi, nhanh chóng mắng Chiến Khôn Vũ.
Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng ở bên cạnh cũng vô cùng phẫn nộ sau khi nghe những lời không hề nể nang
gì của Chiến Lệ Xuyên, nhưng lại không dám mắng người ta như Chiến Khôn Vũ.
Họ nhớ quá rõ những ngày tháng đi theo bố mình còn không bằng chó lợn kia.
Lúc đó, cho dù làm một con chó bên cạnh bác cả cũng tốt hơn làm người mà nghèo khó khốn đốn.
“Ông hai, trước kia ông nội tôi không so đo chuyện quá khứ thu nhận ông, xem ra chúng tôi không phải nuôi chó,
mà là nuôi sói. Nếu ông hai làm chó mà lại có chủ kiến như vậy, vậy thì từ giờ trở đi không cần ở lại trong nhà tối
nữa. Từ hôm nay trở đi, cổ phần nhà họ Chiến cho ông sẽ chính thức bị thu hồi. Còn về chức vụ quản lý cấp cao của
ông, cũng sẽ bị thu hồi luôn.”
“Anh nói thu hồi là thu hồi à? Đó là ông cả tặng cho chúng tôi!”
“A Xuyên là cháu trai của tôi và là người thừa kế của nhà họ Chiến. Thằng bé nói thu hồi thì là thu hồi, dù sao thì cổ
phần cũng không thể mang tên mấy người được. Mấy người chỉ có quyền sử dụng và nhận cổ tức, không có quyền
mua bán và quyền quyết định.”
Chiến Khôn Vũ vừa mới dứt lời đã bị ông cụ đang đi từ trên tầng xuống cắt ngang.
Lần này, cả căn nhà lập tức lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều không thể tin được nhìn ông cụ Chiến sau mấy chục năm vẫn có thể nói ra những lời tuyệt tình như
vậy.
“Anh, em là em trai ruột của anh đấy! Bây giờ Cát An bị cảnh sát bắt đi rồi, em là người bị hại! Em còn chưa kịp nói
câu nào cả đã bị người máy của A Xuyên đánh rồi. Quân Hàng chỉ nói người máy kia mấy câu thôi, A Xuyên và
Cảnh Thiên liên hùng hổ hăm dọa, nói ông hai như em là chó, còn nói Khôn Vũ và Nghệ Hòa là chó con, không có
tư cách thảo luận chuyện của chủ nhân.”
Ông cụ Chiến ôn hòa ngồi xuống, uống một ngụm nước do quản gia Từ đưa cho, nhìn em trai mình hỏi: “Sao hả, lẽ
nào em không phải là chó à?”
Chiến Nhân Cẩm: …
Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ: . III
Là phận con cháu, đây là lần thứ hai nhìn thấy địa vị trên trời dưới đất của nhà mình và dòng chính.
Ban đầu, Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ luôn phàn nàn vì mình là con cháu của nhà họ Chiển nhưng lại không
có cổ phần trong tay.
Bây giờ, khi nghe thấy ông cả mỉa mai và sỉ nhục ông nội của mình một cách trắng trợn ngay trước mặt Chiến Lệ
Xuyên và Cảnh Thiên như vậy, cả người đều run lên vì tức giận, cảm thấy lòng tự tôn của mình đang bị người ta
chà đạp dưới đất, nhưng nhìn một lúc lại không dám nói một lời nào.
Dù sao thì họ vẫn cần phải phát triển, họ vẫn cần dựa vào cổ tức của nhà họ Chiến để kiếm tiền về cho mình.
Nếu trở mặt với ông cả thì sau này sẽ chẳng là gì cà.
Vậy nên cả hai chi biết nắm chặt tay, chôn chặt mọi hận thù.
“Ông, cháu tuyệt đối không thể cho qua việc Chiến Cát An mùa sát thủ trên Secret Web để giết Thiên Thiên. Hoặc là gã ngồi tù cả đời
này, hoặc là… chết.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK