Mục lục
Thần đế trọng sinh - Diệp Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà lúc này:

Ở một chỗ dưới chân núi Thiên Tâm phong:

"Khặc khặc! Nhân loại nhỏ bé a, ta khuyên các ngươi vẫn là ngoan ngoãn nói ra phương pháp tiến vào Tiên Tâm phong, bằng không thì đừng trách bổn quân không khách khí!"

Nói chuyện là một người to lớn kỳ lạ cao tới bốn năm mét, trên người tất cả đều là vảy giáp, trên đầu còn mọc một cái sừng lớn.

Hơn nữa ở xung quanh loại người khổng lồ kỳ lạ này còn có hơn mười người, mỗi người đều có khí thế không yếu, tuy rằng không bằng người to lớn cầm đầu kia nhưng ít ra cũng đều có tu vi cảnh giới Nguyên Anh trở lên.

Mà bị bao vây ở trong hơn mười người quái vật khổng lồ này là năm cô gái có dung mạo tuyệt mỹ, bỗng nhiên chính là Tô Lam, Tô Mạn, Sở Phi Yên, Tuyết Cơ và Lâm Vũ Y!

Năm người lúc này bị một đám quái vật vao vây ở xung quanh, vẻ mặt của mỗi người ai ai cũng trắng bệch, nhất là hai người Sở Phi Yên và Tuyết Cơ, vết máu loang lổ trên người, hiển nhiên trước đó đã trải qua một trận chiến đấu, hơn nữa còn bị tổn thương không nhẹ!

"Hừ! Muốn giết cứ giết! Nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?"

Sở Phi Yên quát lạnh một tiếng, đồng thời bỗng nhiên giơ trường kiếm Thánh khí trong tay.

Oanh!

Tu vi của Sở Phi Yên bây giờ cũng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh mà lại đạt được chân truyền của Diệp Trần, một kiếm này vung ra, không trung lập tức xẹt qua một đạo kiếm mang sáng chói hơn ngàn mét, hướng người quái vật cầm đầu kia hung hăng bổ xuống.

Tuy nhiên: Quái vật hình người kia đối mặt với công kích của Sở Phi Yên dường như vốn không có để vào mắt, cánh tay được phủ đầy vảy giáp trực tiếp nghênh tiếp đón lấy:

Khanh!!

Trường kiếm Thánh khí của Sở Phi Yên, trảm ở trên cánh tay của quái vật hình người kia, lập tức phát ra một tiếng va chạm lớn như va chạm với kim loại!

Nhưng, trên cánh tay của con quái vật hình người kia ngay cả một đạo vết máu cũng chưa từng xuất hiện, rất dễ dàng chặn được một kiếm kinh thiên của Sở Phi Yên.

"Khặc khặc! Thật sự là không biết tự lượng sức mình!!"

Sau khi quái vật hình người kia chặn lại công kích của Sở Phi Yên, trở tay bắt lấy trường kiếm Thánh khí, sau đó thì thuận tay hất lên.

Bạch bạch bạch!

Trường kiếm Thánh khí của Sở Phi Yên vậy mà trực tiếp tuột khỏi tay mà bay, cả người cũng phải lùi lại tiên tiếp bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, sau đó thì điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.

"Phi Yên!"

"Chị Phi Yên!"

Mấy người Tô Lam ở một bên thấy được cảnh này thì lập tức thi nhau hô to một tiếng, trên khuôn mặt của mọi người đầy vẻ tuyệt vọng.

Sở Phi Yên ở bên trong mấy người bọn họ đã được coi là người có thực lực mạnh nhất, bây giờ cũng không ngăn được một kích của con quái vật hình người kia, bọn họ tự nhiên càng không thể địch lại.

Chẳng lẽ mấy người các cô, hôm nay thật phải chết ở nơi này sao?

"Các ngươi đã không biết tốt xấu, vậy bổn quân trước bắt hết các ngươi dùng Sưu Hồn đại pháp trực tiếp đọc trí nhớ của các ngươi!"

Quái vật hình người khổng lồ tự nhiên đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp hét lớn một tiếng, lập tức duỗi bàn tay ra hướng mấy người Tô Lam vồ tới.

"Dì Lam cẩn thận!!"

Tuyết Cơ ở một bên đã bị thương thật nặng, lập tức khẽ kêu một tiếng, dứt khoát ngăn ở trước mặt ba người Tô Lam, đồng thời Thánh khí Thảo Trĩ Kiếm trong tay hướng tên quái vật hình người khổng lồ kia bổ tới!

Tuy nhiên:

Quái vật hình người kia thực sự mạnh hơn Tuyết Cơ nhiều lắm, trực tiếp trở tay một trảo vậy mà một chiêu lại bắt được Thảo Trĩ Kiếm:

"Hừ! Ngươi đã tự tìm đường chết, vậy bản quân chủ sẽ thành toàn cho ngươi!"

Quái vật khổng lồ kia hét lớn một tiếng, giơ bàn tay khổng lồ lên, trực tiếp hướng về phía Tuyết Cơ hung hăng đập xuống!

Ầm ầm!!

Một chưởng này, khí thế ngập trời, sát ý cuồn cuộn!

"Tuyết Cơ!"

"Chị Tuyết Cơ!"

Tô Lam, Tô Mạn, Lâm Vũ Y lập tức đồng thời kêu to lên một tiếng, đáng tiếc lấy tu vi của bọn họ căn bản không giúp đỡ được cái gì.

Mà Sở Phi Yên ở một bên thấy thế, tuy rằng muốn tiến lên cứu, thế nhưng cũng là có lòng nhưng không có lực.

Tuyết Cơ nhìn qua bàn tay khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Chủ nhân, thật xin lỗi! Ta không thể bảo vệ tốt mấy người dì Lam, đại ân đại đức của ngài, Tuyệt Cơ chỉ có kiếp sao lại báo..."

Tuy nhiên:

Ngay vào lúc Tuyết Cơ đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí đã không còn chống cự, hoàn toàn từ bỏ.

Bỗng nhiên:

Một giọng nói mà cô ta vô cùng hoài niệm đột nhiên vang lên ở bên tai cô:

"Tuyết Cơ, cô đã quên những gì tôi nói với cô rồi sao? Vô luận bất cứ lúc nào cũng không được dễ dàng từ bỏ!"

Tuyết Cơ nghe được giọng nói này thì thân thể mềm mại lập tức bỗng nhiên giật nảy mình, sau đó thì vội vàng mở đôi mắt đẹp ra, nhanh chóng nhìn vào.

Lập tức đã thấy được đạo thân ảnh mà để cô ta phải nghĩ tới vô số lần:

"Chủ, chủ nhân, thật là ngươi sao? Không phải ta xuất hiện ảo giác chứ?"

Tuyết Cơ nhanh chóng nhấp nháy mắt, sau khi xác định chính mình không có nhìn nhầm thì hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.

Mà cùng lúc đó, hình bàn tay khổng lồ của tên quái vật hình người cao to kia cũng đã hung hăng giáng xuống!

Tuyết Cơ lập tức cuống lên, vội vàng kinh hô:

"Chủ nhân cẩn thận!"

Diệp Trần vẫn mỉm cười hướng về phía Tuyết Cơ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn quái vật hình người to lớn ở sau lưng mình, không hề động một chút nào.

Oanh!

Không đợi cái bàn tay khổng lồ kia rơi đập vào trên đỉnh đầu của Diệp Trần, thân thể Diệp Trần đã đột nhiên dâng lên một đạo kim mang sáng chói, ngăn cản hình bàn tay khổng lồ kia.

Ầm!

Quái vật hình người cao tới bốn năm mét kia ngay lập tức ngã bay ra ngoài, đồng thời còn điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Ầm ầm!

Trọn vẹn bay ra xa mấy chục thước, thân thể khổng lồ kia mới đập ầm ầm rơi trên mặt đất.

Ngưỡng quái vật hình người khác ở xung quanh, lập tức tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời còn chưa hiểu là chuyện gì vừa xảy ra.

Mà mấy người Tô Lam ở đằng sau, sau khi phản ứng lại thì tất cả đều hết sức vui mừng:

"Tiểu Trần!"

"Diệp Trần!"

"Sư phụ!"

Diệp Trần không để ý tới những tên quái vật hình người đã sợ tới ngây người ở xung quanh kia, chậm rãi đi tới trước mặt Tô Lam, một mặt áy náy, nói:

"Dì Lam, thật xin lỗi, cháu tới chậm!"

Tô Lam cao hứng vui mừng đến phát khóc, ôm Diệp Trần vào trong ngực, kích động tới nói năng cũng lộn xộn:

"Được rồi! Trở về là được rồi! Trở về là được rồi! Dì Lam còn tưởng rằng đời này còn không gặp được cháu!"

Tô Mạn ở một bên cũng kích động trong mắt ngập nước mắt, giơ nắm đấm của mình lên đập một cái ở trên đầu vai của Diệp Trần, nói:

"Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi được lắm! Vừa đi chính là mười mấy năm, ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã quên chúng ta rồi chứ!"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng:

"Ta quên ai chứ không thể quên chị Mạn của ta a!"

Nói xong lời này, Diệp Trần đưa tay xoa xoa đầu của Lâm Vũ Y ở một bên cười tủm tỉm nói:

"Ừm, Vũ Y nhà chúng ta lớn rồi, bây giờ cũng là một đại mỹ nữ rồi nha!"

Diệp Trần rời khỏi Trái Đất, Lâm Vũ Y lúc đó mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi, bây giờ mười hai năm trôi qua, chẳng những vóc dáng cao lớn hơn rất nhiều, dung mạo cũng càng ngày càng xinh đẹp, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa chút nào.

Lâm Vũ Y sửng sốt một lát, ngay lâp tức lao vào trong ngực Diệp Trần:


"Sư phụ, thật là sư phụ sao? Ta không phải nằm mơ chứ?"


"Nha đầu ngốc!"


Diệp Trần khẽ mắng một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Sở Phi Yên ở đằng sau:


"Phi Yên, những năm tôi không có ở đây, thật vất vả cho cô quá!"


Sở Phi Yên đầu tiên là hơi run run, sau đó thì trên gương mặt xinh đẹp hiện ra nét xấu hổ:


"Diệp Trần, tôi vô dụng, không có năng lực giữ vững Cuồng Tiên môn, thực sự hổ thẹn với anh..."


P/S: Ta thích nào...chương 3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK