Mục lục
Thần đế trọng sinh - Diệp Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt một cái, thời gian hơn nửa ngày đã trôi qua.

Mấy người Âu Dương Hàn vẫn đang chờ ở ngoài cửa, không có Diệp Trần phân phó, bọn họ tự nhiên không dám tùy tiện xông loạn.

"Ai, các ngươi nói, Diệp thiếu tường cùng với hai cô gái người Đảo quốc ở trong phòng làm cái gì đó? Không phải là làm cái chuyện đó đó chứ? Hắc hắc!"

Âm Bất Bình nhịn không được vẻ mặt hèn mọn nói.

Nhậm Trường Phong cười ha ha một tiếng, "Không phải là không có loại khả năng này! Tu vi của Diệp thiếu tướng tuy rằng sâu không lường được, nhưng nói cho cùng thì vẫn chỉ là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi a, độ tuổi này chính là lúc máu nóng a!"

"Huống chi, những cô gái Đảo quốc ở trên phương diện kia từ trước tới nay đều cởi mở, hơn nữa hai cô gái người Đảo quốc này lại có dáng dấp đẹp như vậy, nếu như chủ động câu dẫn Diệp thiếu tướng, chỉ sợ là "cái nam nhân" đều không cầm giữ được a!"

Lỗ Bá Thiên cũng đi theo tỏ vẻ hâm mộ nói.

Vân Lệ Cơ thì nhịn không được lộ ra vẻ ghen tuông nói:

"Không nghĩ tới lão nương ta còn chưa có ra tay, nhưng lại bị hai cô gái người Đảo quốc này đoạt trước mất rồi, sớm biết...hừ hừu!"

Nói đến đây, Vân Lệ Cơ không thể không hếch bộ ngực đầy đặn của chính mình lên, lập tức lắc loạn một hồi.

Duy chỉ có Lâm Vũ Y sửng sốt một lúc mới hiểu ra ý tứ của mọi người, không thể không chu cái miệng nhỏ nhắn xin xắn của mình lên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Mà đúng lúc này, Âu Dương Hàn vẫn luôn ngồi ở trên một cái ghế salon, đang vuốt vuốt điện thoại di động của mình rồi đột nhiên đứng dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc,

"Tin tức lớn! Tin tức quá lớn! Các ngươi mau tới đây xem! Quy Điền Tam Lang Thủ tướng của Đảo quốc hướng Hoa Hạ quốc chúng ta, công khai nói lời xin lỗi về những tội ác mà mấy chục năm trước đây gây ra khi Đảo quốc xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta!"

"Còn có còn có! Đồng thời hắn còn tuyên bố, quân đội Đảo quốc sẽ rút khỏi đảo Thùy Điếu vô điều kiện!"

"Và cũng có ý định bồi thường cho Hoa Hạ chúng ta 200 tỷ đô la trong cuộc xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta mấy chục năm trước!"

Âu Dương Hàn nói tin tức thật nhanh cho mọi người nghe một lần, kích động tới toàn thân đều run rẩy lên.

Mà bốn người Vân Lệ Cơ đầu tiên là sững sờ sau đó thi nhau lao tới trước mặt Âu Dương Hàn, tất cả đều có vẻ mặt nghi ngờ chất vấn:

"Chuyện này không có khả năng lắm đi!"

"Từ trước tới nay chính phủ Đảo quốc đều chết không thừa nhận, làm sao lại đột nhiên đổi giọng, công khai xin lỗi?"

"Ta thấy đây chắc chắn là một cái âm mưu!"

"Nhưng nếu như là âm mưu vậy thì mục đích của bọn họ là cái gì? Điều này thật sự là khó hiểu à nha!"

...

Sau khi bốn người đọc tin tức tiêu đề này một cách cẩn thận và cẩn thận, vững tin đây không phải là tin tức giả, lúc này mới bắt đầu tranh luận kịch liệt.

Mà cùng lúc đó, vô luận là trong nước Hoa Ha quốc hay là Đảo quốc đều bởi vì cái tin tức nặng ký này mà khiến cho tất cả đều triệt để sôi trào!

Quân đội Hoa Hạ, ngay trong ngày đầu tiên tổ chức hội nghị cấp cao thì trực tiếp dùng màn hình lớn chiếu tin tức này ra.

Mặt mũi của Đại thủ trưởng tràn đầy vẻ kích động, chỉ vào màn hình lớn nói:

"Các vị, mọi người cảm thấy chuyện này là như thế nào? Vào thời điểm này Đảo quốc đột nhiên lại hành động như này, họ đến cùng là đang âm mưu chuyện gì vậy?"

Đại thủ trưởng nói xong thì lập tức có người vỗ bàn đứng dậy, "Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu chính trị mà Đảo quốc và Mỹ quốc hợp mưu với nhau!"

Lời này vừa nói ra thì có rất nhiều người thi nhau thể hiện đồng tình, "Chuyện này ở hơn bảy mươi năm trước cho tới bây giờ, Đảo quốc chưa từng ở trong trường hợp chính thức nào công khai nói xin lỗi những chuyện đã xảy ra trước kia, thậm chí còn phủ nhận đối với tội ác năm đó, không tiếc xuyên tạc lịch sử. Bây giờ làm sao lại nhận sai dễ dàng như thế đây?"

"Không sai! Dựa theo tính tình chết vẫn không chịu thừa nhận của người Đảo quốc, trừ khi dùng vũ lực cường đại, đánh bại hoàn toàn bọn họ bằng không chắc chắn sẽ không chủ động nói xin lỗi như vậy!"

"Huống chi, sau Đảo quốc còn có Mỹ quốc, Quy Điền Tam Lang càng là dựa vào sự ủng hộ của Mỹ quốc mới có thể leo lên ngồi vào cái ghế Thủ tướng thì làm sao có thể đột nhiên làm ra cái hành động này, trừ khi hắn bị hóa điên!"

...

Mọi người nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên tuyệt đại đa số đều có khuynh hướng coi đây là một âm mưu, gần như không có người nào tin tưởng, Quy Điền Tam Lang là thật tâm thực lòng hướng Hoa Hạ nói xin lỗi.

"Khụ khụ!"

Đại thủ trưởng ho khan nặng nề một tiếng, sau đó lại gõ gõ mặt bàn, mọi người đang nghị luận sôi nổi lúc này mới bình tĩnh lại.

"Dịch lão tướng quân, việc này ông thấy thế nào?"

Đại thủ trưởng ngược lại nhìn về phía Dịch Sơn Hà ở một bên mở miệng hỏi.

Ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức đồng loạt chuyển dời về phía Dịch Sơn Hà.

Dịch Sơn Hà ho nhẹ một tiếng mới từ từ nói:

"Bất kẻ từ góc độ cá nhân hay là từ góc độ của một quốc gia hay là dưới tình hình quốc tế hiện tại, cử động lần này của Quy Điền Tam Lang quá mức khác thường, tuyệt không giống tác phong làm việc của hắn thường ngày! Tuy nhiên..."

Dịch Sơn Hà nói tới chỗ này, dừng lại một chút, đề tài câu chuyện bỗng nhiên xoay một cái lại nói tiếp:

"Quân đội xung quanh đảo Thùy Điếu hoàn toàn chính xác là rút sạch! Hơn nữa Quy Điền Tam Lang công khai xin lỗi chuyện này cũng không có bất kỳ chỗ nào là làm ra vẻ."

"Nếu như nói đây là âm mưu vậy mục đích chân chính của bọn họ là gì?"

"Chẳng lẽ các ông không cảm thấy, cái giá mà hắn trả ra vô cùng khổng lồ sao?"

"Phải biết, Quy Điền Tam Lang làm như thế, đầu tiên chắc chắn sẽ khiến Mỹ quốc rất không vừa lòng, đồng thời những người ủng hộ hắn sẽ bởi vì vậy mà phỉ nhổ hắn!"

"Không khách khí chút nào mà nói, con đường chính trị của hắn rất có thể vì chuyện này mà vẽ lên dấu chấm hỏi..."

Nghe xong Dịch Sơn Hà giải thích một phen, mọi người ngay lập tức rơi vào bên trong sự im lặng.

Không thể không nói, Dịch Sơn Hà phân tích quá có đạo lý, thế nhưng chính là bởi vì quá có đạo lý ngược lại để cho mọi người lại càng thêm không hiểu!

"Dịch lão, Quy Điền Tam Lang đã biết rõ làm như thế đối với hắn sẽ rất bất lợi, vậy tại sao còn muốn làm như thế?"

Có người không nhịn được mà mở miệng hỏi.

Đôi mắt già nua của Dịch Sơn hà khẽ híp lại một cái rồi từ từ nói:

"Hỏi rất hay! Quy Điền Tam Lang là một nhà chính khách thành thục, không có khả năng làm mà không nghĩ tới hậu quả, tuy nhiên hắn vẫn quyết định lựa chọn làm như vậy, như vậy thì chỉ có một lý do thôi!"

Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, trong đôi mắt lộ ra một vệt ánh sáng nhỏ, trầm giọng nói:

"Lý do chính là hắn không thể không làm như vậy! Bằng không, hắn và toàn bộ Đảo quốc sẽ đứng trước hậu quả nghiêm trọng hơn!"

"Nói ngắn lại một chút cho dễ hiểu thì chắc là có người buộc hắn phải làm như thế!"

Dich Sơn Hà vừa nói lời này ra khỏi miệng thì tất cả mọi người ngay lập tức bùng nổ, "Người nào mà có thể ép Thủ tướng của một nước đi vào khuôn khổ vậy a?"

"Lời này của Dịch lão tướng quân có chút giống như nói chuyện giật gân đi a?"

"Quy Điền Tam Lang không phải là người dễ dàng chịu khuất phục như vậy!" "Nếu quả thật như lão tướng quân nói, vậy người đó là ai?"

Dịch Sơn Hà cười ha ha một tiếng, "Nếu như trên đời này thật có tồn tại người như vậy, vậy hắn chỉ có thể là người kia!"

Đôi mắt của Đại thủ trưởng ngưng tụ lại, từ từ nói:

"Diệp Cuồng Tiên!"

Moi người ngay lập tức hai mặt nhìn nhau, hoảng sợ một trận, "Một người, thật chẳng lẽ mạnh đến mức để cho một quốc gia phải cúi đầu sao?"

"Chuyện này quá khó để tin nổi a!"

"Cho dù hắn đánh lui được lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc, cho dù hắn đánh bại Vũ Hạc tiên nhân cũng không đủ làm cho cả một quốc gia vì đó mà cúi đầu a?"

"Thế nhưng hình như ngoài cái lý do đó ra, dường như cũng không còn lời nào để giải thích hợp lý hơn!"

...

"Dịch lão, ông lập tức đi xác minh chuyện này!"

Đại thủ trưởng kích động đến toàn thân run rẩy, hướng về phía Dịch Sơn Hà ở một bên ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK