Mục lục
Thần đế trọng sinh - Diệp Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không ổn!"

Diệp Trần thầm nghĩ không ổn.

Lúc đầu hắn chỉ dự định tới nhìn hai người một chút, rồi đi ngay lập tức, không nghĩ tới cái tên Ngô Lỗi này đột nhiên lại làm ra cảnh tượng như vậy.

Quả nhiên, Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi nhìn về phía bên này, liếc mắt là thấy được Diệp Trần thì lập tức thi nhau mừng rỡ, sau đó chạy nhanh về phía hắn.

Mà Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi thì vốn là tiêu điểm của toàn trường, cử động lần này của hai người bọn họ tự nhiên là dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả cầu thủ trên sân bóng rổ của hai đội cũng không nhịn được mà thi nhau ngừng lại, đứng tại chỗ để quan sát.

"Đến đây! Nữ thần đang đi về phía ta!"

"Mau nhìn! Tô Mạn cười với ta kìa!"

"Nói bậy! Rõ ràng là cười với ta mới đúng a!"

"Chuyện gì xảy ra? Vậy mà có thể để cho hai đại mỹ nữ cùng lúc di chuyển?"

"Chẳng lẽ là bởi vì tiểu tử vừa rồi ném quả bóng vào rổ kia sao?"

...

Mọi người bàn tán xôn xao, đồng thời vô cùng tò mò.

Ngô Lỗi cũng là đắc ý một trận, trong lòng thầm nghĩ, "Chị Tô Mạn chắc là nhận ra chúng ta, còn về Tiêu Nhược Hi kia...thì chẳng nhẽ là coi trọng mình sao?"

Chẳng mấy chốc, Ngỗ Lỗi phát hiện ra mình đã cả nghĩ quá rồi...

"Tiểu tử thúi! Hai người các em sao lại tới đây?"

Tô Mạn nhanh chân đi tới trước mặt, một mặt mừng rỡ mở miệng nói.

"Diệp Trần, anh là tới tìm tôi sao?"

Ngay sau đó thì Tiêu Nhược Hi cũng tới một câu.

Mà hai người thì gần như là cũng một lúc đi tới trước mặt Diệp Trần.

Xoạt!

Cảnh tượng này, chẳng những mọi người ở xung quanh nhìn thấy mà ngây người, ngay cả Ngô Lỗi ở một bên cũng hơi sững sờ, thậm chí ngay cả Tiêu Nhược Hi và Tô Mạn cũng không thể không hai mắt nhìn nhau một cái, rõ ràng là cũng không nghĩ tới, đối phương thế mà cũng biết Diệp Trần!

Tuy Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi không phải bạn bè, nhưng hai bên đều là nhân vật nổi tiếng ở trường đại học Thiên Hải, cũng đều là đội trưởng đội cổ động viên của khoa mình, chẳng những hai người biết đối phương, thậm chí còn có thể nói là đối thủ.

"Ta sát! Ta không có nhìn nhầm chứ? Hai đại mỹ nữ vậy mà cùng đi về phía một người?"

"Tiểu tử này có lai lịch gì? Vậy mà có thể cùng một lúc được cả hai nữ thần ưu ái?"

...

Mọi người liên tiếp nghị luận, đồng thời từng ánh mắt ước ao ghen tị thi nhau bắn về phía Diệp Trần.

Diệp Trần cần gì phải quan tâm tới người khác đang nghĩ gì, hướng hai người mỉm cười, "Chị Mạn, Nhược Hi, ta có việc vừa đúng đi ngang qua Thiên Hải cho nên thuận tiện ghé thăm hai người một chút!"

"Chúng ta?"

Tô Mạn nghe được lời này của Diệp Trần ngay lập tức đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, người đã tiến tới trước mặt Diệp Trần, sau đó lặng lẽ véo ở trên cánh tay hắn một cái, thấp giọng nói:

"Tiểu tử thúi! Em thành thật khai báo cho chị biết, em quen với Tiêu Nhược Hi lúc nào?"

Tiêu Nhược Hi cũng hơi ngạc nhiên, "Diệp Trần, hóa ra anh cũng quen biết Tô Mạn học tỷ sao?"

Năm nay Tô Mạn học đại học là năm thứ 3, mà Tiêu Nhược Hi thì vừa mới học đại học năm thứ hai, cho nên Tiêu Nhược Hi tự nhiên gọi Tô Mạn là học tỷ.

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Tô Mạn ngay lập tức hơi ưỡn bộ ngực cao ngất của cô ta ra một cái, ngạo nghễ nói:

"Tôi là chị của hắn!"

Tiêu Nhược Hi thấy cử chỉ của Tô Mạn và Diệp Trần rất thân mật, lúc đầu trong lòng còn cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nhìn thấy thái độ Tô Mạn đối với chính mình lại mơ hồ có một chút địch ý, trong lòng nhất thời càng thêm khó chịu

Bản thân cô ta cũng không phải là một người thích nhẫn nhịn, lập tức ôm chặt lấy một cánh tay khác của Diệp Trần, nở nụ cười xin đẹp nói:

"Tô học tỷ thật là biết nói đùa! Chị họ Tô, anh ấy họ Diệp, hơn nữa dáng dấp hai người không giống nhau một chút nào thì làm sao lại là chị em được?"

"Lại nói, em thế nhưng là nghe Diệp Trần từng nói qua, từ nhỏ anh ấy là đứa trẻ mồ côi, làm sao lại có chị được?"

Xoạt!

Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lại thi nhau bàn tán một lần nữa.

Trong mắt mọi người từ trước tới nay hai đại nữ thần này luôn cao cao tại thượng, thế mà bởi vì một thiếu niên không biết lai lịch, chẳng nhẽ là tranh dành tình nhân sao?

Cái tên này đến cùng là có lai lịch gì?

Ngay cả Diệp Trần nghe được cử động lần này của Tiêu Nhược Hi thì cũng tức xạm mặt lại, cô gái này lại bắt đầu làm trò!

"Này này, chị ấy thật sự là chị của tôi!"

Diệp Trần một mặt bất đắc dĩ nói.

Vẻ mặt Tiêu Nhược Hi trong nháy mắt cứng đờ, sau đó vội vàng buông cánh tay Diệp Trần ra, vẻ mặt lúng túng nói:

"Ây ây, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi a!"

Nếu như bây giờ ở trên mặt đất mà có một cái lỗ thì Tiêu Nhược Hi chắc chắn sẽ chui vào mà không do dự chút nào.

Lần này thế nhưng mà quá mất mặt rồi!

Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới đối thủ của chính mình là Tô Mạn thế mà lại là chị của Diệp Trần!

Tình huống hình như mơ hồ có chút không ổn a...

Tô Mạn thì hừ nhẹ một tiếng, mặt đầy vẻ đắc ý.

"Người ở đây nhiều quá, chúng ta chuyển sang chỗ khác trò chuyện tiếp đi!"

Diệp Trần nói xong, hay tay bắt lấy cổ tay trắng ngần của hai người, dưới ánh mắt vô cùng ghe tỵ của tất cả các nam sinh ở đây đi ra ngoài.

"Ai! Hoàn toàn là không được để mắt tới!"

Ngô Lỗi ở đằng sau, mặt mũi u oán thì thầm một tiếng, cũng vội vàng bước nhanh đi theo.

Mà sau khi bốn người đi thì toàn bộ sân bóng rổ lập tức sôi trào!

"Hai đại nữ thần vậy mà cứ như vậy đi theo tiểu tử này rồi sao?"

"Cái tên kia ngoại trừ dáng dấp đẹp trai chút, thực sự không nhìn ra hắn có chỗ nào kỳ lạ cả a!"

"Chẳng lẽ tên đó là công tử ca của gia tộc siêu lớn nào hay sao?"

"Hừ! Ta thấy hắn là ngại mệnh sống được quá dài! Cũng dám cùng một lúc trêu chọc hai người này!"

"Đúng vậy a! Ta nghe nói Thái tử gia của Tập đoàn Cửu Châu gần đây đang theo đuổi Tiêu nữ thần, nếu để cho hắn biết được chuyện này, tên này..."

"Còn có đại lão thần bí phía sau Tô nữ thần kia nữa, khẳng định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!"

...

Lại nói, sau khi Diệp Trần mang theo hai người rời khỏi sân thể dục thì lúc này mới buông cổ tay trắng gần của hai người ra.

"Nói nghe một chút đi, hai người các ngươi làm sao chung một chỗ?"

Tô Mạn lấy hai tay ôm vai, lấy ra dáng vẻ của một bà chị, hai mắt đe dọa nhìn Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi, chậm rãi mở miệng nói.

Vừa nghĩ tới Diệp Trần thế mà cùng với đối thủ của mình có quan hệ mập mờ, Tô Mạn không hiểu tức giận, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Không đợi Diệp Trần mở miệng giải thích, Tiêu Nhược Hi ở bên cạnh lập tức nghe không vô, "Này! Tô học tỷ, chị nói chuyện có cần phải khó nghe như vậy hay không? Cái gì gọi là chung một chỗ? Tôi với em trai chị chỉ có quan hệ bạn bè bình thường thôi a!"

Tô Mạn cười lạnh, "Bạn bè bình thường sao? Vừa rồi cô hình như không có nói như vậy thì phải!"

Tiêu Nhược Hi lập tức cũng nổi giận, "Coi như tôi và Diệp Trần là loại quan hệ đó thì lại như thế nào? Chị chỉ là chị của anh ấy cũng không phải mẹ của anh ấy a! Chị có phải là quản quá rộng rồi hay không?"

"Ta chính là muốn xen vào đấy! Hơn nữa ta kiên quyết phản đối ngươi và em trai ta cùng chung một chỗ đấy! Hừ!"

Tô Mạn không nhường chút nào.

Mắt thấy hai người càng nhao nhao thì càng hung, Diệp Trần đang muốn mở miệng khuyên can thì ngay vào lúc này bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên, "Thật là khéo a! Tiêu đại mỹ nữ! A? Tô đại mỹ nữ cũng ở đây sao? Xem ra vận khí của bản thiếu hôm nay cũng không tệ đi!"

Người nói chuyện là một tên thanh niên có bộ dáng tuấn lãng, chỉ có điều trong đôi mắt lại lộ ra màu dâm dê, đang lúc nói chuyện hai mắt còn quét trên dưới toàn thân của Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi, liếc đi liếc lại.

Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi nhìn thấy người này, cùng nhau nhắn đôi mi thanh tú lại, "Uông Tư Tề, làm sao đi chỗ nào cũng thấy ngươi? Ngươi có phiền hay không?"

Tiêu Nhược Hi trực tiếp thể hiện ra vẻ mặt chán ghét nói, rõ ràng trước đó đã không ít lần bị tên này làm phiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK