Mục lục
Thần đế trọng sinh - Diệp Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Trần nắm chặt cổ tay trắng như ngọc của Tiêu Nhược Hi, sau khi nhảy vọt liên tiếp mấy lần đã vượt qua khoảng cách hơn ngàn mét đi tới điểm cuối cùng hẻm núi.

Tiêu Nhược Hi lập tức cảm nhận được cả người giống như là cưỡi mây lướt gió, trong lòng vừa căng thẳng lại kích động, đối với thiếu niên bên cạnh này cũng càng thêm kính nể và tò mò.

Cùng lúc đó, Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang cũng thi nhau từ trên núi bay vọt xuống, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Trần.

"Nghe qua đại danh của Vân Châu Diệp tiên sinh, hôm nay được gặp mặt quả nhiên là thiếu niên anh hùng!"

Doãn Bách Xuyên hướng về phía Diệp Trần chắp tay cất cao giọng nói, rất là khách khí.

Người đứng trước mặt, tuy là thanh niên nhỏ tuổi thế nhưng lại là nhân vật cường đại có thể bằng một kiếm giết chết Tần Đạp Thiên.

Thậm chí bọn họ đã từng nghi ngờ một lần, người thiếu niên trước mắt này có thể là từ Bồng Lai tiên đảo tới, dù sao hắn còn quá trẻ tuổi!

"Không biết Diệp tiên sinh đại giá quang lâm, cần làm chuyện gì?"

Một người ở trong bốn Đại trưởng lão cũng đi theo mở miệng nói.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám! Ta lần này đến đây, là muốn hướng các vị cầu một đồ vật!"

Năm người lập tức sững sờ, Doãn Bách Xuyên nói:

"Không biết Diệp tiên sinh muốn đồ vật nào?"

Diệp Trần nói thẳng:

"Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"

Trong nháy mắt sắc mặt của năm người hoàn toàn thay đổi!

Thất Diệp Hồi Tiên thảo là việc quan hệ tới sự sinh tử tồn vong của tông môn bọn họ, có thể nói là điểm chí mạng của sơn trang bọn họ, bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới, đối phương mới mở miệng, trực tiếp yêu cầu đồ vật trân quý như thế.

"Ha ha ha!"

Sau khi Doãn Bách Xuyên là người đầu tiên kịp phản ứng, thì ngay lập tức cười ha ha, "Lời này của Diệp tiên sinh, tha thứ chúng ta nghe thực không hiểu! Tiêu Dao sơn trang chúng ta, cũng không có Thất Diệp Hồi Tiên thảo gì, chỉ sợ không giúp được Diệp tiên sinh, vẫn là mời Diệp tiên sinh trở về đi!"

Diệp Trần sớm biết hắn sẽ nói như thế, khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên nói:

"Doãn Trang chủ yên tâm! Ta có thể cầm đồ vật giá trị ngang nhau tới trao đổi!"

Lần này, không đợi Doãn Bách Xuyên mở miệng, một tên trưởng lão bên cạnh hắn lạnh lùng thẳng thắn nói:

"Ngươi không đổi nổi! Nhanh chóng rời đi!"

Hắn nói như vậy cũng chính là thừa nhận, Thất Diệp Hồi Tiên thảo đúng là ở trên tay của bọn hắn.

Doãn Bách Xuyên lập tức tức giận đến trừng mắt với người kia, người kia cũng ý thức được chính mình lỡ lời, vẻ mặt lúng túng vội vàng nói thêm:

"Ý của lão phu là, chúng ta chưa nghe nói qua Thất Diệp hay Bát Diệp thảo nào cả! Ngươi coi như có chuyển một tòa thành làm bằng vàng ròng tới chúng ta cũng không có đồ vật để trao đổi với ngươi!"

Đáng tiếc, được một phen giải thích nhu thế của hắn, nhưng lại càng tô càng đen, có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Các vị trước tiên không nên vội vàng từ chối! Không ngại nghe trước điều kiện của ta một chút, có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy hứng thú!"

Ông lão vừa rồi kia lập tức giận dữ, "Lão phu nói ngươi đổi không nổi! Chớ có làm phiền một cách vô vị như vậy! Bằng không đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí!"

Diệp Trần nghe được điều này, vẻ mặt lập tức hơi trầm xuống, lạnh lùng nói:

"Muốn đuổi ta đi sao? Chỉ sợ các ngươi còn không có bản lĩnh này!"

Lần này, ngay lập tức cả Doãn Bách Xuyên cũng nổi giận, "Bổn trang chủ niệm tình ngươi là cao nhân võ đạo, lại có chức có cấp bậc mang theo, cho nên mới tôn ngươi một tiếng Diệp tiên sinh! Ngươi vậy mà coi Tiêu Dao sơn trang thật sự sợ ngươi sao?"

Diệp Trần mắt hơi nhìn xuống, im lặng không nói.

Tình huống trước mắt này, cho dù hắn nói điều kiện ra, chỉ sợ đối phương cũng sẽ khịt mũi coi thường, trước tiên chỉ có thể dùng vũ lực chinh phục đối phương rồi mới có thể có vốn để đàm phán tiếp được.

Doãn Bách Xuyên thấy thế, ngay lập tức hoàn toàn nổi giận, "Ngươi đã không biết tốt xấu, vậy đừng trách chúng ta không khách khí! Bố trí Khốn Long đại trận!"

"Rõ!"

Sau khi Doãn Bách Xuyên ra lệnh một tiếng, thân thể của bốn Đại trưởng lão ngay lập tức nhoáng lên một cái, phi thân bay tới năm vị trí khác nhau, vây khốn Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vào giữa.

"Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng đánh bại được Tần Đạp Thiên đã cảm thấy chính mình là vô địch thiên hạ không ai địch nổi, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"

Một ông lão ở trong đó quát lạnh nói.

Thực lực của năm người bọn họ, coi như so với Tần Đạp Thiên cũng không khác nhau là mấy, nhất là Trang chủ Doãn Bách Xuyên càng là không kém Tần Đạp Thiên!

Huống chi năm người bọn họ cùng nhau bố trí ra Mộc Linh đại trận, cho dù là mười tên Tần Đạp Thiên cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì!

"Tiểu tử! Bổn trang chủ cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nhanh chóng rời khỏi đây! Bổn trang chủ có thể coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!"

Doãn Bách Xuyên rất rõ ràng cũng không muốn làm địch với cao thủ như Diệp Trần vậy, lần nữa lạnh giọng khuyên nhủ.

Thế nhưng, Diệp Trần lại cười khẩy, "Chỉ bằng năm người các ngươi còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta!"

Năm người nghe được điều này, tất cả lập tức tức giận đến oa oa kêu to, thi nhau hét lớn một tiếng, đồng thời xuất thủ.

"Tiểu tử ngông cuồng!"

"Muốn chết!"

"Không biết mùi vị!"

...

Năm người hội tụ công lực toàn thân, đồng thời hướng trên đỉnh đầu của hai người Diệp Trần vỗ.

Oanh!

Công pháp năm người tu luyện, thế mà tất cả đều là thuộc tính Mộc, mà khi năm đạo linh lực này hội tụ tập trung lại ở trên không trung, lập tức ở phía trên không hai người Diệp Trần tạo thành một cái lồng giam màu xanh rất lớn, trực tiếp giáng xuống!

Ầm ầm!

Ngay cả mặt đất ở xung quanh cách Diệp Trần mười mét, ở dưới lực đạo áp bách to lớn này, trong nháy mắt đều lõm xuống trực tiếp xuất hiện một cái hồ sâu gần mười mét!

"Tiểu tử! Bây giờ quỳ xuống đầu hàng còn có thể tha cho ngươi một mạng!"

Doãn Bách Xuyên nhìn qua Diệp Trần đã bị vây ở trong lồng giam Khốn Long đại trận, mở miệng lạnh giọng lần nữa nói.

Thế nhưng, Diệp Trần lại như không nghe thấy, thản nhiên nói:

"Ta nói rồi, bằng các ngươi, còn chưa xứng làm đối thủ của ta!"

"Muốn chết!"

Doãn Bách Xuyên triệt để động tới sát ý.

"Giảo sát!"

Bốn Đại trưởng lão còn lại cùng lúc phát lực.

Oanh!

Lồng giam to lớn kia đột nhiên co vào, ở giữa không trung hung hăng ép xuống hai người.

Tiêu Nhược Hi đã bao giờ gặp qua loại thủ đoạn này, cả người bị dọa đến đứng chết chân tại chỗ, thậm chí ngay cả ý niệm bỏ chạy cũng không có.

Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, đây đã là thủ đoạn của thần linh, quả thực có khả năng hủy thiên diệt địa, cho dù là gia hỏa bên cạnh này chỉ sợ cũng chưa chắc có thể ngăn cản.

"Chẳng lẽ chúng ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này sao?"

Tiêu Nhược Hi nghẹn ngào thì thào.

Tuy nhiên, Diệp Trần ở một bên chợt cười khẽ với nàng, "Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!"

"Lưu ly Kim Thân!"

Theo giọng nói rơi xuống, ngay sau đó, Tiêu Nhược Hi đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng rung động, chỉ thấy, trên người Diệp Trần bỗng nhiên bộc phát ra ánh vàng chói mắt!

Ngay sau đó, thiếu niên thon gầy trước mắt kia giống như biến thành một người khác.

Chẳng những thân thể lập tức cao hơn mười mấy centimet, thân thể dường như cũng trở nên sung mãn hơn rất nhiều, không còn là bộ dáng gầy yếu như trước đó, dáng người vô cùng cân xứng, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ!

Hơn nữa khắp cả toàn thân từ trên xuống dưới, toàn thân ánh sáng vàng lâp lóe, làm da óng ánh sáng long lanh, cho dù là cô cũng phải mặc cảm không bằng!

"Được... Đẹp trai!"

Tiêu Nhược Hi nhìn qua người đàn ông như thiên thần ở trước mắt này, trong lòng không kìm nổi mà tung ra một câu nói như thế, tâm hồn thiếu nữ cũng theo đó mà loạn chiến một hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK