Mục lục
Thần đế trọng sinh - Diệp Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trong khách sạn đột nhiên bật cười.

Đường gia!

Một mực từ trước tới nay đều là đại gia tộc đệ nhất Vân Châu, nhất là mấy tháng gần đây nhất, mở rộng càng thêm nhanh chóng, nghe nói thế lực đã mở rộng đến toàn bộ tỉnh Thiên Nam, thậm chí ngay cả những gia tộc lâu năm có ý tín của tỉnh Thiên Nam kia, cũng không dám chính diện chống lại.

Mà người đàn ông trung niên trước mắt này, chính là con trai cả của Đường gia lão gia tử, chủ tịch tập đoàn Đường thị, gia chủ Đường gia trong tương lai!

Không thổi phồng chút nào, ở toàn bộ Vân Chân, gần như là nhân vật một tay che trời.

Nghĩ tới đây, mọi người thi nhau nhìn về phía thiếu niên kia, có người âm thần lắc đầu, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, không có trường hợp cá biệt.

...

Sau khi Đường Minh Viễn dứt lời, không đợi Diệp Trần mở miệng, Hùng Lập Xuyên lập tức chỉ vào thiếu niên còn đang ngồi ở chỗ đó, lúc này đang quay lưng về phía bọn họ, Diệp Trần đang thưởng thức rượu vang, giọng căm hận nói:

"Là hắn! Anh rể, chính là tiểu tử này, chính nó đánh em thành ra như vậy, anh nhất định phải báo thù cho em a ô ô ô!"

Đường Minh Viễn vỗ vỗ bả vai chấn an Hùng Lập Xuyên, ra hiện hắn không yên tâm không cần lo lắng, lúc này mới nhìn về phía Diệp Trần, nói giọng lạnh lùng:

"Tiểu tử, chính ngươi đánh Lập Xuyên bị thương phải không? A?"

Đường Minh Viễn nói xong lời này, đột nhiên phát hiện bóng lưng người thiếu niên trước mắt này có chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu, thẳng đến cái bóng lưng kia từ từ quay người lại, giống như cười mà không phải người nhìn vào hắn, "Đường chủ tịch, ngươi là đang nói chuyện với ta sao?"

Đường Minh Viễn lập tức trừng hai mắt một cái, ngay sau đó, linh hồn đều muốn bay ra khỏi thân thể, trong nháy mắt đã mất đi khí thế trước đó, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, hai chân cũng theo đó mà run lẩy bẩy, trong miệng còn nói lắp ba lắp bắp:

"Diệp... Diệp... Tiên sinh..."

Hùng Lập Xuyên ở bên cạnh, vào lúc này còn chưa kịp phản ứng chuyện này là như thế nào, thấy Đường Minh Viễn sững sờ ở chỗ đó, lập tức nóng nảy, "Anh rể! Anh còn do dự cái gì? Tiểu tử này dám đánh ta ở khách sạn Vân Hải, đây rõ ràng chính là không thèm để ngươi vào mắt, không có để Đường gia vào mắt a! Anh còn không nhanh gọi người hung hăng dạy dỗ hắn một trận để báo thù cho em a!"

"Con mẹ nó chú câm miệng cho anh!!!"

Nghe thấy Hùng Lập Xuyên ở bên cạnh còn đang líu lo không ngừng, Đường Minh Viễn gần như là rống lên, sau đó một bàn tay hướng tới cái mặt đã bị đánh thành đầu heo của Hùng Lập Xuyên mạnh mẽ tát một cái!

Ba!

Chẳng những Hùng Lập Xuyên bị đánh cho không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả mọi người đang vây xem ở xung quanh cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Theo suy nghĩ của mọi người, Hùng Lập Xuyên thế nhưng là em vợ của Đường Minh Viễn, bây giờ bị người đánh thành cái bộ dáng này, Đường Minh Viễn chắc là sẽ vì em vợ nhà mình ra mặt mới đúng, làm sao ngược lại lại thành đánh hắn?

"Anh rể! Anh làm sao vậy? Tại sao đánh em?"

Hùng Lập Xuyên bụm mặt, vẻ mặt không hiểu ra làm sao nhìn sang Đường Minh Viễn, chợt lại nghĩ tới lời đồn trước đó, lập tức chỉ vào Tô Lam ở một bên, gầm thét lên, "Chẳng lẽ bởi vì cô ta? Vì cô ta, ngay cả đứa nhỏ của của cô ta anh cũng muốn bảo vệ?"

Lần này lập tức lại tới lượt Đường Minh Viễn không hiểu gì, "Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Chuyện này chẳng lẽ còn có quan hệ tới bà Tô?"

Nghe được điều này, Diệp Trần một tay nhẹ nhàng đông đưa ly rượu vang trong tay, chậm rãi ung dung chen miệng nói:

"Đường chủ tịch, khả năng ngươi còn không biết, vị em vợ này của ngươi vừa rồi nói là nói tới chuyện gì a? Hắn nói dì Lam của ta, bởi vì làm tình nhân của ngươi, cho nên mới làm tới chức bếp trưởng điều hành, ngươi cũng là người trong cuộc, chẳng lẽ ngươi không có cái gì để hướng mọi người giải thích sao?"

"Cái gì!"

Nghe được điều này, Đường Minh Viễn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lan tràn toàn thân, từ bàn chân lẻn lên tới đỉnh đầu!

Toàn bộ thành phố Vân Châu, người biết được thân phận thực sự của Diệp Trần không nhiều, mà Đường Minh Viễn lại là trong số ít người biết được.

Hắn tự nhiên hiểu rõ, vị dì của Diệp tiên sinh này, cũng chính là bà Tô Lam này, có địa vị rất lớn ở trong lòng Diệp tiên sinh.

Đường Nghiệp, phụ thân của hắn đã từng dặn đi dặn lại hắn, muốn lấy được tâm tư của vị Diệp tiên sinh này, tốt nhất là quan tâm tới người nhà và bạn bè của hắn!

Một mực từ trước đến nay, Đường Minh Viễn đều cảm thấy rất may mắn, đi trước Tào Khôn một bước, mời Tô Lam đến nhận chức tại khách sạn Vân Hải của Đường gia, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, bây giờ thế mà lại có loại chuyện như vậy xảy ra!

Vừa nghĩ đến đây, Đường Minh Viễn lập tức hai chân mềm nhũn, "Phù phù!" một tiếng, người đã ngã quỵ trên đất, cả người giống như muốn khóc, vẻ mặt bi thống nói:

"Diệp tiên sinh, việc này chính xác là ra không biết rõ tình huống là như thế nào! Nếu như ta biết là ai dám nói bậy bạ như vậy, ta khẳng định đã sớm xé nát miệng của hắn!"

Xoạt!

Mọi người thấy cảnh tượng này, lập tức tất cả kinh ngạc đến ngây người.

Người trước mắt này là ai?

Đây đường đường chính là chủ tịch tập đoàn Đường thị, ông chủ lớn của khách sạn Vân Hải, người thừa kế của Đường gia, trong tương lai thậm chí rất có khả năng tiếp nhận vị trí của Đường gia lão gia tử, trở thành đệ nhất nhân ở Vân Châu.

Thế nhưng một người có tồn tại như vậy, bây giờ thế mà quỳ ở trên mặt đất, cầu xin một tên thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường tha thứ, cảnh tượng này thực sự quá quỷ dị, vượt ra khỏi sự nhận biết của tất cả mọi người.

Hùng Lập Xuyên ở một bên, càng có cảm giác cái đầu của mình có phần không đủ để dùng, cả người đều ngốc trệ, "Anh...anh rể, anh...anh đây là làm sao?"

Hùng Lập Xuyên không nói lời nào còn tốt, hắn vừa mới mở miệng ra, Đường Minh Viễn ngay lập tức tâm tư muốn bóp chết hắn đều có, "Hỗn trướng! Còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống nói xinh lỗi với Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ngươi muốn hại chết anh rể của ngươi, hại chết toàn bộ Đường gia sao?"

"Diệp...Diệp tiên sinh? Chẳng lẽ hắn chính là người kia..."

Hùng Lập Xuyên vào lúc này cuối cùng mới phản ứng, thân thể lập tức run lên, trực tiếp tê liệt ở trên mặt đất...

Toàn bộ thành phố Vân Châu gần đây nhất, thậm chí tòa bộ xã hội thượng lưu ở tỉnh Thiên Nam, gần như không người nào là không bàn luận về vị Diệp tiên sinh thần bí kia.

Mà Hùng Lập Xuyên còn hiểu rõ hơn chính là, sở dĩ Đường gia có thể từ xu hướng suy tàn trước đó mà quật khởi lên, cho tới bây giờ chân đã có thể bước ra ngoài Vân Châu, thế lực trải rộng toàn bộ tỉnh Thiên Nam, mơ hồ có thể tranh xếp hạng cao thấp với mấy đại gia tộc khác một hồi, nguyên nhân chủ yếu nhất, cũng chính bởi vì đằng sau có chỗ dựa mà không có người nào dám can đảm đắc tội, Vân Châu Diệp tiên sinh!

Thế nhưng mà Hùng Lập Xuyên làm sao cũng không nghĩ ra, vị Diệp tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh này, thế mà lại là thiếu niên tuổi trẻ ăn mặc quần áo bình thường như vậy ở trước mắt này!

"Diệp tiên sinh, ta sai rồi! Ta thật biết sai! Tha mạng! Tha mạng a!..."

Sau khi Hùng Lập Xuyên kịp phản ứng là đang có chuyện gì xảy ra, bắt đầu nằm rạp trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi, liều mạng cầu khẩn.

Mọi người vây xem ở xung quanh, lập tức xôn xao lần nữa!

Hùng Lập Xuyên trước đó còn vô cùng phách lối, làm sao mà bây giờ lại sợ rồi?

Còn có thiếu niên này đến cùng là có thân phận gì?

Thế mà để Đường Minh Viễn cũng phải tự động quỳ xuống nhận sai, chẳng lẽ là công tử ca của một gia tộc siêu lớn nào đó hay sao?

Chỉ có một số ít người, mơ hồ đoán được điều gì, trong đôi mắt nhìn về phía Diệp Trần, lộ ra vẻ kích động và hưng phấn.

Đây chính là Vân Châu Diệp tiên sinh trong truyền thuyết a!

Ngay cả Tô Lam thấy cảnh này, cũng không thể không lấy tay che miệng của mình, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ chấn kinh.

Tuy rằng cô ta mơ hồ biết được, Diệp Trần và Đường gia có mối quan hệ dường như không tầm thường, nhưng lại không nghĩ tới, vậy mà có thể để Đường Minh Viễn sợ hãi đến tình trạng như thế!

Tuy nhiên, đối với Đường Minh Viễn quỳ gối trước mặt mình, cùng với đầu của Hùng Lập Xuyên đều nhanh muốn đập nát, Diệp Trần giống như không nhìn thấy, vẫn đang từ từ thưởng thức rượu vang, sau đó ung dung nói một câu, "Ngươi các ngươi đắc tội không phải là ta, cho nên, cầu ta vô dụng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK