"Mạnh gia gia, nghe nói ở đây có đại nhân vật tới, cho nên mới bị phong tỏa, không biết là đại nhân vật nào?"
Sau khi mọi người đi theo Mạnh Huyền Lễ tiến vào trong, Đường Thanh Nhã nhịn không được mở miệng hỏi.
Mọi người còn lại cũng thẻ hiện ra vẻ mặt tò mò mà nhìn sang phía Mạnh Huyền Lễ.
Trong mắt Mạnh Huyền Lễ đột nhiên hiện ra vẻ cổ quái, "Cháu không biết?"
Đường Thanh Nhã lập tức sững sờ, có chút khó hiểu nói:
"Cháu biết cái gì?"
Mạnh Huyền Lễ nhẹ gật đầu, cười nói:
"Xem ra ông nội vào chú ba của cháu không có nói cho cháu biết, bọn họ đã không nói, vậy ta cũng không nên tiết lộ ra, ta chỉ có thể nói, ở đây sắp xảy ra một trận đại chiến chấn động thế gian!"
"Đại chiến chấn động thế gian?"
Mấy người Trương Bằng Vũ ở một bên, nghe được lời này của Mạnh Huyền Lễ, lập tức thi nhau biến sắc, "Lão gia tử, chẳng lẽ trong này muốn đánh trận hay sao?"
Bon họ thấy xung quanh, năm bước một trạm canh gác, mười bước một đội xếp hàng đứng gác, khắp nơi đều có binh sĩ canh gác, bây giờ lại nghe Mạnh Huyền Lễ nói như vậy, tự nhiên không thể không suy nghĩ nhiều, thậm chí có mấy tên nhát gan đã không nhịn được muốn trở về.
Mạnh Huyền Lễ thấy thế lập tức cười ha ha một tiếng, "Ta nói đại chiến chấn động thế gian cũng không phải có nghĩa là đánh trận mà là hai cao thủ tuyệt đỉnh, muốn quyết chiến sinh tử một trận ở chỗ này! Các cháu chỉ cần ngoan ngoãn đi theo ta, không nên tới chỗ đó rồi lại chạy lung tung, chắc chắn sẽ không có việc gì!"
Mọi người ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, Lưu Hiểu Quân không nhịn được nói thầm:
"Hóa ra chính là hai người đánh nhau a! Còn làm ra trận thế lớn như vậy sao?"
Mạnh Huyền Lễ nghe được điều này, lập tức nghiêm sắc mặt, "Cháu thì biết cái gì! Đây là một trận đại chiến chấn động thế gian cấp bậc tiên nhân! Không thua gì một trận chiến tranh cỡ nhỏ, nếu không ngăn cản người bình thường ở bên ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng được!"
Nói đến đây, Mạnh Huyền Lễ chợt khoát tay áo nói:
"Được rồi! Các cháu không phải người trong võ đạo, nói với các cháu thì các cháu cũng không hiểu, nói tóm lại một câu, đợi lát nữa sau khi đi vào cần phải đi theo bên cạnh ta, bằng không sơ sẩy là mất đi tính mạng nhỏ ta cũng không chịu trách nhiệm!"
Lưu Hiểu Quân vốn chỉ thuận miệng nhỏ giọng nói thầm một câu bị Mạnh Huyền Lễ răn dạy một trận, lập tức dọa cho phát sợ, vội vàng cuống quít gật đầu nói vâng, không còn dàm ăn nói tùy tiện nữa.
...
Chỉ chốc lát sau, một ngọn núi nhỏ cao hơn trăm mét xuất hiện ở phía trước, trong nhóm người ít người không phải là lần đầu tiên tới đây, biết vượt qua ngọn núi nhỏ trước mắt này, đằng sau chính là Vân Đường Khẩu có phong cảnh đẹp nổi tiếng cả nước.
Bởi vì nguyên nhân tuyết rơi một đêm, trên bậc đá đã xuất hiện tầng tuyết thật dày, hơn nữa trước đó chắc là có rất nhiều người đã đi qua, tầng tuyết này đã bị giẫm lên biến thành bằng, rất bóng loáng.
Mạnh Huyền Lễ và mấy tên đệ tử tự nhiên như giẫm trên đất bằng, nhưng mấy người Trương Bằng Vũ thì lại không được, mất gần hai mươi phút, dùng cả tay cả chân mệt tới đầu đầy mồ hôi mới leo đến trên đỉnh núi này.
Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ đã bị cảnh đẹp trước mắt thu hút.
Chỉ thấy, nước sông cuồn cuồn ở phía trước hướng về phía đông chảy xiết mà đi, độ rộng mặt nước gần tới mười dặm!
Ở phía trên hai bên bờ, từ cây cối tới sông núi, tất cả giống như được bao phủ trong một chiếc áo bạc, còn có hơn mười ngôi đình cổ đứng lặng ở trong đó.
Tuyết bay nhẹ nhàng, nước sông cuồn cuồn, mây mù lượn quanh, quả niên cảnh đẹp như thơ như hoa, làm cho người ta phải sợ hãi thán phục.
Bỗng nhiên, không biết ai đó hô một câu, "Các ngươi mau nhìn! Trên sông thế mà có người còn đang câu cá ở nơi đó!"
Mọi người nghe được điều này, vội vàng tập trung nhìn vào.
"Đúng vậy!"
Chỉ thấy, có một chiêc thuyền lá đứng ở vị trí hỗn loạn nhất của dòng sông, mà ở trên chiếc thuyền kia thì có một bóng người mặc một chiếc áo khoác làm bằng lá cây khô, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên nhìn không rõ lắm.
"Kìa ai câu tuyết bên sông, áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài! Cảnh đẹp trước mắt này ngược lại rất phù hợp với câu thơ cổ này!"
"Đây chắc là một thiết kế cố ý tạo ra điểm ngắm cảnh đi! Bằng không thuyền nhỏ như vậy, làm sao mà một con thuyền nhỏ có thể dừng lại ở một vị trí ổn định như vậy?"
"Không sai! Thuyền này khẳng định là được nhân viên công tác trong khu vực này cố định lại ở đáy sông, cho nên mới không di động, ngươi kia chắc cũng là người giả!"
...
Mọi người vừa đi vào trong một cái đình cổ để tránh tuyết vừa trao đổi sôi nổi.
Mạnh Huyền Lễ nhướng mày, đang muốn răn dạy mấy người này không được nói bậy, cách đó không xa ở trong một cái đình cổ lập tức truyền tới một tiếng cười giễu cợt, "Đứa nhỏ không biết từ đâu tới? Cũng dám nói bậy bạ ở chỗ này, không sợ để cho người khác nghe được mà cười tới rụng răng cửa sao?"
Mọi người theo tiếng nói vừa phát ra nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một người đàn ông trung niên có dáng người gầy gò, mặc một bộ quần áo cổ trang màu trắng đơn giản, hai tay chắp ở phía sau, một mặt vẻ trào phúng.
Trương Bằng Vũ nghe được điều này, nhất thời tức không nhịn nổi, cũng quên đi lời căn dặn trước đó của Mạnh Huyền Lễ theo bản năng trả lời một câu, "Chúng ta không nói chuyện với ngươi, có liên quan gì tới ngươi?"
"Làm càn!"
Người đàn ông trung niên kia nghe được điều này, lập tức giận dữ, lập tức duỗi hai ngón tay ra hướng tới tuyết đọng ở trên lan can kẹp lấy, kẹp lên một khối tuyết nhỏ, sau đó hất về phía Trương Bằng Vũ!
Sưu!
Mảnh tuyết nho nhỏ kia vậy mà như là phi đao, hướng Trương Bằng Vũ nổ bắn mà tới!
"A!"
Mọi người nhất thời nghe thét lên thất thanh, Trương Bằng Vũ càng là bị dọa đến hồn phi phách tán.
Vào thời khắc mấu chốt, Mạnh Huyền Lễ ở bên cạnh ra tay.
Chỉ thấy hắn thuận tay trảo một cái, mảnh tuyết vô cùng mãnh liệt kia, trong nháy mắt bị Mạnh Huyền Lễ hút vào trong lòng bàn tay, sau đó tùy tiện vò vò.
"Xì xì xì ~ "
Mảnh tuyết vừa rồi còn sắc bén như đao, trong nháy mắt biến thành một đoàn hơi nước!
"Cái gì!"
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng kia, hai mắt lập tức co rụt lại, trong nháy mắt đã không còn ngạo khí trước đó, vội vàng hướng về phía Mạnh Huyền Lễ chắp tay thi lễ, cung kính nói:
"Hóa ra là tông sư ở trước mặt, vãn bối thất lễ"
Mạnh Huyền Lễ cười ha ha một tiếng, hào sảng nói:
"Không sao cả! Là người của ta vô lễ trước! Công phu ám khí của các hạ thật cao minh, chẳng lẽ là phái Đường Môn! Không biết có xưng hô với lão tiền bối Đường Thiên Vinh như thế nào?"
Người đàn ông trung niên áo trắng vội vàng nói:
"Đường Thiên Vinh chính là cha của vãn bối! Vẫn bối là Đường Nghị Thanh, không biết tiền bối là vị cao nhân nào?"
...
Sau khi hai người nói chuyện một phen, càng nói càng ăn ý, Đường Nghị Thanh dứt khoát lấy hai tay nhấn ở trên lan can một cái, hai chân đập một cái, nhảy ra ngoài đình cổ, sau khi lên xuống hai cái đã nhảy vào eben trong đình cổ chỗ mấy người Mạnh Huyền Lễ.
Trương Bằng Vũ nhìn thấy đối phương trong chớp mắt đã tới trước người mình, lập tức giật nảy mình vội vàng trốn tới sau lưng Mạnh Huyền Lễ.
Đường Nghị Thanh hướng về phía Trương Bằng Vũ nở ra nụ cười hiền lành nói, "Anh bạn nhỏ chớ sợ! Trước đó là lão ca ca không đúng, xin hãy tha lỗi!"
Trương Bằng Vũ thấy Đường Nghị Thanh tới đây không phải vì mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra, võ công của Mạnh Huyền Lễ so với đối phương cao hơn không ít, nên cũng không sợ đối phương tìm rắc rối, nên từ sau lưng Mạnh Huyền Lễ thò đầu ra, vẻ mặt không cam lòng nói:
"Vốn chính là ngươi không đúng! Chúng ta ở chỗ này nói chuyện của chúng ta có liên quan gì với ngươi chứ?"
Vẻ mặt của Đường Nghị Thanh lập tức có chút xấu hổ, "Lời tuy như thế! Nhưng chẳng lẽ các ngươi không phải đến để xem Diệp Cuồng Tiên ở Vân Châu và Tần Đạp Thiên lão tổ Tần gia, cuộc đại chiến chấn động thế gian của hai người sao? Làm sao ngay cả người thật và người giả cũng không phân biệt được?"
Đường Nghị Thanh nói xong lời này, đồng thời chỉ vào chiếc thuyền lá ở giữa sông đang lênh đênh trong dòng nước chảy xiết kia, "Vị kia chính là Tần Đạp Thiên lão tổ của Tần gia!"