Giang Phỉ Phỉ vừa liều mạng giãy dụa vừa lớn tiếng la lên.
Mặt mũi tên thủ lĩnh người da đen kia đầy vẻ dữ tợn, "Hừ! Tiểu tử kia tuy rằng hứa hẹn không giết chúng ta, thế nhưng chắc chắn sẽ giao chúng ta cho hải quân Hoa Hạ."
"Rơi vào trong tay hải quân Hoa Hạ, chúng ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đã như vậy, vậy trước khi lão tử chết, không bằng thật tốt hưởng thụ một cái!"
"Các huynh đệ, đè cô ta xuống cho ta, sau khi ta chơi xong, các ngươi ai cũng có phần!"
Hoá ra, thủ lĩnh người da đen này đã lường trước, cho dù Diệp Trần buông tha bọn họ, nhưng một khi rơi vào trong tay hải quân Hoa Hạ lấy tội thường ngày của bọn họ, xử bắn mười lần đều có thừa.
Càng nghĩ về điều đó, cuối cùng dưới tay nắm chặt, trong lòng đã quyết định liều chết giãy dụa một chút.
"Răng rắc ~ "
Thủ lĩnh người da đen một phát bắt được nội y của Trang Phỉ Phỉ, trực tiếp xé rách xuống dưới, làn da tuyết trắng như mỡ đông kia cùng với bộ vị bí mật lập tức hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người.
"A!!"
Trang Phỉ Phỉ lập tức gào thét một tiếng, lùi ra xa một chút, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi, sau đó nhịn không được hét lớn, "Diệp Trần, cứu tôi! Mau tới cứu tôi!"
Thủ lĩnh người da đen ngay lập tức cười khặc khặc một tiếng, "Tiểu mỹ nhân, ta khuyên cô vẫn là nên tiết kiệm một chút khí lực đi! Trên chiếc thuyền hải tặc này của chúng ta, thế nhưng đã trải qua cải tiến đặc thù, dùng chính là động lực hạt nhân, tốc độ so với chiếc tàu tuần dương bình thường nhanh hơn gần gấp đôi! Tiểu tử kia coi như có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn thật có thể đuổi theo mà cứu cô ra được hay sao?"
Thủ lĩnh người da đen vừa nói xong thì đã cởi bỏ đi quần của mình, đang định lại đi tới tiếp cận với thân thể của Trang Phỉ Phỉ...
Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên một giọng nói lánh lùng đột nhiên ở trên thuyền vang lên, "Ngươi thật nghĩ rằng, các ngươi có thể chạy thoái khỏi lòng bàn tay của ta sao?"
Thủ lĩnh người da đen kia nghe được điều này, toàn thân lập tức run lên, trong nháy mắt sụp đổ xuống dưới, run rẩy quay đầu lại, đạo thân ảnh kia mà đời này hắn không muốn nhìn thấy một lần nữa thì bây giờ lại nhìn thấy, không biết từ khi nào đã giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt của hắn.
"Không! Điều này sao có thể!"
Không nói trước đó thuyền hải tặc và quân hạm của Hoa Hạ cách xa nhau gần mười dặm, chiếc thuyền này của hắn sau khi trải qua cải tạo, tốc độ gần 40 hải lý, nhanh hơn so với tàu ngầm chạy bằng hạt nhân!
Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương thế mà có thể đuổi theo được nhanh tới như vậy.
Mắt thấy Diệp Trần chậm rãi đi tới, thủ lĩnh người da đen kia lập tức rống lớn một tiếng, nhanh như chớp đã rút súng lục bên hông ra, nhắm ngay về phía Trang Phỉ Phỉ ở trên mặt đất, "Ngươi, ngươi không được qua đây! Bằng không một phát súng ta bắn nổ cô ta!"
Diệp Trần cười lạnh, khóe miệng lộ ra vẻ mặt đùa cợt, "Trước mặt ta, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội xuất thủ sao?"
Nói đến đây, hai con ngươi của Diệp Trần hơi ngưng tụ lại, thủ lĩnh người da đen lập tức cảm thấy cánh tay của mình, thế mà hoàn toàn không thể khống chế, ngược lại thế mà còn tự đưa họng súng tiến vào bên trong miệng của hắn.
"Ô ô ~~ "
Thủ lĩnh người da đen lập tức vừa kinh vừa sợ, hết lần này tới lần khác miệng lại bị chính mình tay của mình dùng súng chặn lại, căn bản không có cách nào để nói chuyện, chỉ có thể liều mạng phát ra tiếng ô ô, cấp bách một thân mồ hôi lạnh.
Thế nhưng căn bản không làm nổi trò trống gì!
"Ầm!"
Một tiếng súng vang lên, đạn lập tức xuyên thuấ đầu của tên thủ lĩnh người da đen kia, toàn bộ đầu của hắn gần như nổ tung ra.
Những hải tặc còn lại thấy cảnh này thì từng tên toàn bộ đều sợ tới choáng váng, ngay lập tức thi nhau quỳ xuống mặt đất, huyên thuyên nói cái gì đó, đoán chắc hơn phân nửa là cầu xin Diệp Trần tha thứ.
Đáng tiếc, Diệp Trần căn bản là không cần biết bọn họ đang nói cái gì, than nhẹ một tiếng nói:
"Ta đã cho các ngươi cơ hội, là các ngươi tự tìm đường chết, chuyện này cũng không nên trách ta!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp phát ra một đạo thần niệm.
Phốc phốc phốc!
Tất cả các hải tặc ở trên thuyền ngay lập tức đều mềm nhũn ngã xuống, mỗi người hai mắt đều trợn lên thật lớn, đến chết cũng không biết là bọn họ chết như thế nào.
Sau khi dễ dàng giải quyết những tên hải tặc này, Diệp Trần nhìn Trang Phỉ Phỉ cuộn mình trên mặt đất, toàn thân gần như trần trụi, ngay lập tức từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một bộ quần áo đắp lên trên người cô ta, sau đó một tay bế cô ta từ dưới trên mặt đất lên.
Hai mắt Trang Phỉ Phỉ ngốc trệ, tới một lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức nhào vào trong ngực Diệp Trần khóc lớn lên.
...
Đội đến khi Lý Quân Dương dàn xếp toàn bộ người bị bắt làm con tim ổn thỏa, Trang Phỉ Phỉ vẫn gắt gao bám chặt ở trong ngực Diệp Trần, sống chết không muốn rời đi.
Nói thật, Diệp Trần với Trang Phỉ Phỉ cũng không có giao tình quá sâu, tuy nhiên trước đây nếu như không phải bởi vì cô ta thì Diệp Trần cũng không có khả năng tìm được tàn hồn của Hi Nguyệt.
Từ góc độ này mà nói, Trang Phỉ Phỉ cũng coi như giúp hắn một chuyện lớn.
Hơn nữa trước đó cũng đã đáp ứng Trang Phỉ Phỉ phải thực hiệp giúp cô ta một chuyện mà hắn có khả năng làm được, lần này coi như trả lại ân tình này cho cô ta.
...
Quân hạm đầu tiên quay về khu căn cứ quân sự của Hoa Hạ ở Phi Châu, bởi vì Diệp Trần nóng rột muốn trở về nên Lý Quân Dương tự mình sắp xếp máy bay, Trang Phỉ Phỉ và vị chị Hồng người đại diện của cô ấy cũng cùng theo Diệp Trần trở về Hoa Hạ, về phần những người khác thì an bài ngồi trên một chiếc thuyền lớn để trở về nước.
Một ngày sau đó, ba người cũng đã trở lại thành phố Đông Hải của Hoa Hạ quốc. 𝙉hanh nhất tại == Tr𝑈mT ruyện﹒𝗏n ==
Trải qua một ngày một đêm nghỉ ngơi điều chỉnh cảm xúc Trang Phỉ Phỉ cũng dần dần khôi phục lại.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Trần đầu tiên là liên hệ Sở Phi Yên, biết được Tô Mạn và hai anh em họ Chúc đã trở về Cuồng Tiên môn ở Vân Châu, bọn họ đang có kế hoạch đi ra biển một lần nữa để tìm kiếm hành tung của Diệp Trần, biết được Diệp Trần đã bình an trở về, tự nhiên là vui vẻ không thôi.
Biết được mọi người trong nhà đều bình an, Diệp Trần cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Trang tiểu thư, ta phải trở về Vân Châu, chúng ta từ biệt đi!"
Sau khi ra khỏi sân bay, Diệp Trần trực tiếp hướng Trang Phỉ Phỉ cáo biệt.
Vẻ mặt Trang Phỉ Phỉ tỏ ra không muốn, nhưng cô ta cũng biết, thân phận của Diệp Trần siêu nhiên tự nhiên không dám nói thêm cái gì.
Đúng lúc này, Trang Phỉ Phỉ bỗng nhiên nhận được một chiếc điện thoại, vẻ mặt lập tức có chút khó coi, lập tức đi tới một nơi vắng vẻ bắt đầu thì thầm.
Đợi đến sau khi Trang Phỉ Phỉ nghe điện thoai xong thì vẻ mặt càng trở nên trắng bệch, mặt mũi đầy sự tức giận.
"Thế nào?"
Diệp Trần vốn đang đinh rời đi, thấy cái bộ dáng này của Trang Phỉ Phỉ thì không thể không hỏi nhiều thêm một câu.
Trang Phỉ Phỉ thấy Diệp Trần hỏi, đôi mắt lập tức hơi có chút phiếm hồng, tội nghiệp nói:
"Diệp Trần, tôi đắc tội một vị cao tầng ở công ty của chúng tôi, chuyến đi Phi Châu quay tiếp mục vừa rồi chính là được hắn bố trí, bây giờ hắn lại lôi chuyện này ra làm lý do, nói tôi trái với điều ước trong hợp đồng, muốn để tôi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng với một mức phí cao..."
Diệp Trần thấy bộ dáng này của Trang Phỉ Phỉ thì không thể không khẽ chau mày, nói thật chuyện nhỏ như vậy hắn chẳng muốn đi quản, hơn nữa bản thân Trang Phỉ Phỉ xuất thân từ diễn viên, ít nhiều cũng biết diễn xuất, điều này khiến hắn không quá ưa thích.
Tuy nhiên, hai người cũng coi là bạn bè, trực tiếp phất tay áo rời đi cũng cảm thấy không được tốt cho lắm.
"Công ty của các cô ở nơi nào?"
Trang Phỉ Phỉ chờ chính là câu nói này của Diệp Trần, nghe thấy hắn nói như vậy thì ngay lập tức hết sức vui mừng liền nói ngay:
"Công ty của chúng tôi tên là công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng, trụ sở chính của công ty nằm ở thành phố Lâm An!"
Diệp Trần suy nghĩ một chút, từ thành phố Đông Hải trở về Vân Châu cũng vừa đúng đi qua thành phố Lâm An, thế là gật đầu, "Đi thôi! Tôi đi với cô một chuyến!"
P/S: Ta thích nào......Chương 2