Thấy Diệp Trần đối với Liễu Mộ Bạch không phải là quá quan tâm đến, Ngô Lỗi lại nói tiếp:
"Đúng rồi, Diệp tử, còn có một việc, tôi nhất định phải nói với ông một chút, Liễu Mộ Bạch này gần đây đang theo đuổi lớp trưởng của chúng ta, ông cần phải lưu ý!"
Diệp Trần lắc đầu,
"Chuyện này liên quan gì tới tôi? Ông suy nghĩ nhiều rồi!"
Ngô Lỗi rõ ràng không tin, vẻ mặt đầy khinh bỉ nói:
"Anh em, ông giả bộ cũng giỏi quá đi nha! Hôm trước. Liễu Mộ Bạch thổ lộ với lớp trưởng chúng ta, bị lớp trưởng từ chối, hơn nữa lớp trưởng người ta còn chính miệng nói, mình đã có bạn trai! Ngoài ông ra, tôi nhưng là chưa từng thấy cô ta tiếp xúc với những nam sinh khác, không phải là ông thì còn là ai?"
Diệp Trần lập tức sững sờ, “Thanh Nhã thực sự nói như vậy?”
Nói đến đây, Diệp Trần không thể không nhìn về phía Đường Thanh Nhã, vừa đúng lúc đối phương cũng nhìn về phía bên này, Diệp Trần mỉm cười với nàng, xem như chào hỏi, không nghĩ tới khuôn mặt của Đường Thanh Nhã thế mà lại đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Ngô Lỗi để ở trong mắt vẻ mặt của hai người, nhịn không được cười nói:
"Ông thấy không ánh mắt của lớp trưởng nhìn ông kìa, còn nói hai người không phải loại quan hệ đó? Chém gió"
Diệp Trần không còn gì để nói, biết con hàng này đã nhận định mình và Đường Thanh Nhã có loại quan hệ đó, mình càng giải thích chỉ sợ càng nói càng không rõ ràng, dứt khoát không để ý tới hắn nữa, bắt đầu lấy ra toàn bộ tư liệu học tập, sau đó phóng thích hoàn toàn thần thức của mình ra.
Bạch!
Chẳng qua chỉ là trong chốc lát, Diệp Trân đã dùng thần thức cường đại của mình, ôn tập toàn bộ những tài liệu này một lần, hơn nữa nhớ rất kỹ, căn bản sẽ không có một chút sai lầm nào.
Đây chính là chỗ tốt của thần thức cường đại, lấy cường độ thần thức bây giờ của Diệp Trần, tốc độ đại não xử lý tin tức, so với máy tính đã không kém bao nhiêu.
Tuy nhiên,
Có lẽ ngay cả Diệp Trần cũng không có để ý tới, đối với cảnh tượng mập mờ giữa hắn và Đường Thanh Nhã mắt nhìn mắt nhau vừa rồi, vừa đúng lúc rơi vào trong mắt của Liễu Mộ Bạch.
Sau khi Liễu Mộ Bạch nhìn Diệp Trần một lát, trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ cực kỳ ghen ghét.
Chẳng mấy chốc, cô giáo chủ nhiệm Bạch Nhược. Băng đã tới, trong tay còn một một chồng giấy thi
Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện ở chỗ ngồi, trên gương mặt xinh đẹp lạnh như băng kia của Bạch Nhược Băng, cũng đã hiện lên vẻ vui mừng,
"Được rồi, tất cả mọi người đều đã tới đây đủ, vậy cô tuyên bố, kiểm tra chính thức bắt đầu!"
"Kỳ thi thử lần này, hoàn toàn mô phỏng theo kỳ thi đại học, ngay cả thời gian cũng hoàn toàn giống nhau, hai ngày thi bốn môn..."
Bạch Nhược Băng nói xong quy tắc của kỳ thi thử, bắt đầu phát bài thi cho từng học sinh.
Bản thân Diệp Trần có được thành tích không tệ, cùng với thần thức cường đại bây giờ, gần như đã cất hết toàn bộ tư liệu thi đại học vào trong đầu của mình, chỉ lấy nửa giờ, cũng đã làm xong toàn bộ bài thi của mình.
Tùy tiện kiểm tra lại bà thi một lần, Diệp Trần có thể chắc chắn rằng, ngoài những câu hỏi chủ quan, đáp án của mình, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai lâm nào, thế là trực tiếp đứng dậy nộp bài thi.
Cả lớp có hơn ba mươi người, lập tức xao động mội trận, sau đó lại có người nhịn không được bắt đầu cười nhạo.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, thành tích trước đó của Diệp Trần là không sai, thế nhưng dù sao cũng đã vắng mặt hơn một tháng rồi, bây giờ chỉ sợ sẽ trượt thẳng cẳng, bây giờ lại nộp bài thi sớm như vậy, hơn phân nửa là đề thi khó không làm được nên từ bỏ.
Ngay cả Bạch Như Băng cô giáo chủ nhiệm lớp, cũng không thể không nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Thời gian chưa tới, không thể nộp bài thi! Với cả thời gian ngắn như vậy, em làm sao có thể làm xong..."
Bạch Nhược Băng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy, Trần cười và giơ bài thi trong tay lên, ở trên đó đã viết kín, không còn một chỗ trống nào nữa.
Ngay vào lúc Bạch Nhược Băng còn đang kinh ngạc, Diệp Trần đã đặt bài thi lên bàn, trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Sau khi Bạch Nhược Băng kịp phản ứng, đã thấy bóng dáng của Diệp Trần đi xa mất rồi, lập tức tức giận giậm chân một cái, cuối cùng nhỏ giọng thì thầm một câu,
"Tiểu tử thúi! Đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta, nếu em không thể lấy được thành tích đứng đầu, đến lúc đó ngay cả cô cũng không giữ được em, em ngoan ngoan quay trở lại trường học cho cô đi!"
Hai giờ chiều, Diệp Trần đúng giờ đi tới trường học,
Vào trong lớp mới phát hiện, trong lớp chỉ có lưa thưa mấy người, hỏi một chút mới biết được, hóa ra thời gian thi của buổi chiều là ba giờ, không phải hai giờ, nói cách khác, hắn tới sớm hơn một giờ.
Đang chán nản một lúc, lại nghe thấy bạn cùng lớp kia nói:
"Đúng rồi! tôi nghe nói Ngô Lỗi và Liễu Mộ Bạch, đấu bò trong sân bóng rổ, ông không tới xem một chút sao?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức sững sờ, lúc này hướng phía sân chơi mà đi.
Vừa bước vào sân bóng rổ, đã nghe thấy một trận tiếng hoan hô, trong đó một chỗ sân bóng rổ có nhiều người vây xem nhất, còn có đội cổ động viên góp phần cổ vũ.
Diệp Trần thấy rõ ràng, Ngô Lỗi đã ở trên sân, hơn nữa trên sân chỉ có hai người, đối thủ của Ngô Lỗi, chính là Liễu Mộ Bạch kia, hai người quả nhiên đang đơn đấu.
Thấy thế, Diệp Trần không thể không hơi chau mày, đi tới.
Chỉ thấy, Liễu Mộ Bạch bỗng nhiên nhảy lên thật cao, muốn ném rổ, Ngô Lỗi cũng vội vàng đứng dậy che chăn, hai người bật lên gần như là ngang nhau, thậm chí Ngô Lỗi đã là Luyện Khí tầng một còn nhảy lên cao hơn một chút.
Đáng tiếc, Liễu Mô Bạch đưa bóng kéo lên không trung, đột nhiên thay vì đập lại biến thành một cú ném, đưa bóng từ tay phải chuyển sang tay trái, đồng thời lợi lực lượng thay đổi thân thể, lách qua chỗ Ngô Lỗi che chắn, và hoàn thành một cú úp rổ với bàn tay trái của hắn!
Ngô Lỗi che chắn thất bại, trên mặt lập tức tràn đây vẻ chán nản, mà khóe miệng của Liễu Mộ Bạch thì vênh lên, vẻ mặt khinh thường.
Một đám nữ sinh như mê như say, lập tức nhao nhao hoan hô,
"Mộ Bạch thật tuyệt!" "Quá đẹp rồi!"
"Quả thực chính là thần bóng rổ trong lòng ta!"
Diệp Trần thấy thế, cũng không thể không âm thâm lắc đầu,
Thực ra thì chỉ luận về tố chất thân thể, Ngô Lỗi bây giờ là Luyện Khí tầng một, cũng không có thua kém Liễu Mộ Bạch này.
Đáng tiếc, thời gian tu luyện của hắn còn ngắn, không hiểu được cách sử dụng chân nguyên trong thể nội như thế nào, ngược lại Liễu Mộ Bạch kia, rõ ràng đã có thể vận dụng nội kình cực kỳ nhuần nhuyễn, cùng kỹ xảo bóng rổ hòa làm một thể, Ngô Lỗi thua cũng là hợp tình hợp lý.
Quả nhiên, chuyển đổi công phòng, đến lượt Ngô Lỗi tiến công, Liễu Mộ Bạch phòng thủ.
Chỉ thấy sau khi Ngô Lỗi nhanh chóng dẫn bóng. dưới hông, sau đó tăng tốc độ, muốn vượt qua bên cạnh Liễu Mộ Bạch.,
Tuy nhiên, Liễu Mộ Bạch dường như đã sớm dự liệu được thủ đoạn tấn công của Ngô Lỗi, trực tiếp xuất ra một chiêu, tạo thành một góc đáng kinh ngạc, đánh cắp bóng rổ với độ chính xác cao...
Mọi người xung quanh lập tức kêu hay một lần nữa.
Sau một thời gian ngắn, Ngô Lỗi đã bị thua mấy quả, đơn đấu của hai người, lấy kết quả Ngô Lỗi thảm bại mà kết thúc.
Liễu Mộ Bạch thắng tranh tài, một tay ôm lấy bóng rổ, ngang nhiên mà đứng, vẻ mặt khinh thường cười nói:
"Ngô Lỗi, trước khi ta đến, tất cả mọi người nói ngươi là người chơi bóng rổ giỏi nhất trường trung học số một Vân Châu, bây giờ xem ra, ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, quả thực rối tỉnh rối mù!"
Ngô Lỗi nghe được điều này, hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt như muốn phun ra lửa, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng mình thảm bại, không tìm ra được một câu nào để phản bác.
Chính hắn tài nghệ không bằng người, có thể trách được ai?
Ngay vào lúc Ngô Lỗi chuẩn bị chán nản rời sân, bỗng nhiên một bên sân vang lên một giọng nói,
"Thắng thì cũng thắng rồi, cần gì phải khinh người quá đáng như vậy!"
Liễu Mộ Bạch lập tức nhướng mày, theo hướng giọng nói nhìn tới, chỉ thấy một tên thiếu niên mặc một bộ quần áo thoải mái, từ trong đám người từ từ đi ra.
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần.