Mục lục
Thần đế trọng sinh - Diệp Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đức quốc, Âu châu.

Ở trong một trang viên âm u mà cổ kính, "Phụ hoàng, ngài phải báo thù cho con trai của con a!"

Một người phụ nữ trung niên da trắng quỳ gối trước mặt một ông lão đầu đội kim quan, khóc lóc nói.

Ông lão đầu đội kim quan giống như không có nghe thấy, cầm lên một ly rượu lớn được làm bằng vàng ở cái bàn đá bên cạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu đỏ như máu ở trong đó.

Xì xì xì ~

Sau khi ông lão đầu đội kim quan uống xong ly chết lỏng màu đỏ này, trong nháy mắt cả người giống như trẻ lại mấy chục tuổi, từ bộ dáng vốn như gần đất xa trời, thì lại trở thành người có sức sống tràn trề.

"Không hổ là máu trong trái tim của một đứa trẻ sơ sinh! Quả nhiên thực sự tràn đầy năng lượng!""

Ông lão đầu đội kim quan cảm thán một câu.

Hóa ra cái thứ mà ông lão đầu đội kim quan này uống cũng không phải là rượu vang đỏ, mà là máu trong trái tim của một đứa trẻ sơ sinh!

Mà ông lão đầu đội kim quan này cũng không phải là ai khác chính là Hoàng đế của Huyết tộc phương tây gọi là Tra Lý Cửu Thế.

Còn về người phụ nữ trung niên da trắng đang quỳ gối trước mặt Tra Lý Cửu Thế kia chính là mẹ của Tạp Bì Nhĩ, công chúa của Huyết tộc.

Sau khi Tra Lý Cửu Thế cảm thán một câu mới đưa ánh mắt nhìn vào trên người phụ nữ trung niên da trắng kia, từ từ nói:

"Duy Đa Lợi Á! Ngươi đã ở Thiên Trúc quốc quá lâu rồi, ngay cả sứ mệnh của mình cũng đã quên rồi phải không?"

"Huyết tộc chúng ta sở dĩ phải thông gia với Thiên Trúc giáo là vì cái gì? Ngươi còn nhớ không?"



Duy Đa Lợi Á nghe được điều này thì sắc mặt hơi đổi một chút, bẩm phụ hoàng, sở dĩ Huyết tộc muốn thông gia với Thiên Trúc giáo là vì muốn đạt được cái Huyết Đỉnh từ trong tay Thiên Trúc giáo!

Hai mắt của Tra Lý Cửu Thế khẽ híp một cái, "Vậy Huyết Đỉnh đó đâu? Ngươi có mang về hay không?"

Duy Đa Lợi Á hơi do dự một lát, cuối cùng cắn răng một cái, "Con có thể giao Huyết Đỉnh này cho phụ hoàng thế nhưng phụ hoàng nhất định phải đáp ứng báo thù cho con trai của con!"

Tra Lý Cửu Thế nghe được điều này thì ngay lập tức trên khuôn mặt hiện ra vẻ vui mừng, "Thật đúng là ngươi đã đạt được? Được! Rất được! Trước tiên ngươi giao Huyết Đỉnh ra, còn chuyện báo thù thì sau này chúng ta bàn lại!"

Không nghĩ tới, Duy Đa Lợi Á lại lắc đầu quả quyết, "Không được! Phụ hoàng phải đáp ứng báo thù cho con trai của con trước!"

Lông mày của Tra Lý Cửu Thế không thể không nhíu chặt lại, cuối cùng gật đầu nói:

"Được rồi! Phụ hoàng đáp ứng ngươi là được! Tuy rằng tiểu tử kia không có huyết mạch thuần chính của Huyết tộc ta, thế nhưng dù sao cũng là cháu ngoại của bản hoàng!"

"Ngoài ra còn có Diệp Cuồng Tiên kia, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như thế thì khẳng định không phải kẻ tầm thường, máu của hắn ta nghĩ rằng hương vị sẽ rất khá a!"

Duy Đa Lợi Á nghe được điều này thì lúc này mới từ trong túi bên hông từ từ lấy ra một cái đỉnh nhỏ đỏ lòm như máu.

Bỗng nhiên cái đỉnh này chính là Hồn Đỉnh Tiên Tổ mà mấy ngày trước đây đại pháp sư Tân Cách đã sử dụng qua để đối phó với Diệp Trần!

Hóa ra, một kiếm của Diệp Trần chém Thấp Bà đại thần thì cái Huyết Đỉnh này cũng bị đánh vào trong phế tích, Diệp Trần ngại vật này quá tà cũng chẳng thèm nhặt lấy.

Sau đó lại để cho Duy Đa Lợi Á này tìm thấy cái đỉnh này.

Vừa nhìn thấy cái đỉnh nhỏ này, cả người Tra Lý Cửu Thế lập tức trở nên kích động.

"Đã bao nhiêu năm rồi! Bản hoàng cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy bảo vật này một lần nữa!"

"Năm đó ta và hai người anh giết vào Thanh Quang tự, chính là bị đại pháp sư Tân Cách dùng vật này đả thương!"

"Lúc ấy ta liếc mắt là đã nhìn ra được, cái Huyết Đỉnh này chính là pháp bảo thượng cổ của Huyết tộc ta! Chỉ là không biết làm sao nó lại rơi vào trong tay của Thanh Quang tự, những kẻ ngốc của Thanh Quang tự kia làm sao biết được cách dùng thật sự của loại pháp bảo này?"

"Đợi ta luyện hóa xong vật này, tu vi chắc chắn có thể tiến lên cấp độ tiếp theo, trở thành hoàng đế thực sự của Huyết tộc!"

"Cho tới lúc đó, Diệp Cuồng Tiên kia thì tính là thứ gì!"

"Kiệt kiệt kiệt kiệt!"

Trong lúc nhất thời toàn bộ trang viên âm u đều tràn ngập tiếng cười tà ác của Tra Lý Cửu Thế.

...



Cùng lúc đó,ở trên đỉnh núi Everest lại có thân ảnh của hai thiếu niên.

"Diệp tử, ông đã đứng ở chỗ này hơn một tiếng đồng hồ rồi đấy, đến cùng là đang nhìn cái gì đó?"

Ngô Lỗi đang ở một bên cảm thấy rất lạnh vừa thổi vừa xoa tay, hơi run rẩy nói.

Hoá ra, sau khi rời khỏi Thiên Trúc quốc vào ngày hôm đó, Diệp Trần mang theo Ngô Lỗi chuẫn bị băng qua dãy núi Himalaya để trở về Hoa Hạ.

Tuy nhiên khi đi ngang Everest, Diệp Trần chợt nhớ lại quá khứ của mình bị các thế lực lớn vây khốn ở đây, sau đó từ trên đỉnh núi Everest này nhảy xuống, lúc đó mới xuyên qua tới Tu Chân giới, thế là nhịn không được mà không thể không tới thăm lại nơi này một lần.

Ở trên đỉnh núi Everest tuy rằng có nhiệt độ cực thấp thế nhưng đối với Diệp Trần mà nói tự nhiên là không coi vào đâu.

Ngay cả Ngô Lỗi bây giờ đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng bốn rồi cũng chỉ hơi run rẩy một chút mà thôi.

"Nhớ lại lúc đó, ta bắt đầu từ nơi này nhảy xuống, lúc đó mới xuyên qua tới Tu Chân giới...nếu như ta lặp lại chiêu cũ thì không biết có thể giống như kiếp trước hay không?"

Diệp Trần suy nghĩ nửa ngày, tuy nhiên cuối cùng cũng không có nếm thử, mặc dù lấy tu vi bây giờ của hắn đã có thể đạp không mà đi thì cho dù có nhảy từ trên đỉnh núi Everest xuống thì chắc chắn cũng không chết, chẳng qua không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

Nhỡ đau hắn nhảy xuống thật xuyên qua tới Tu Chân giới mà không tìm thấy đường quay trở về vậy thì coi như là chơi lớn rồi!

Bây giờ ở trên Trái Đất này hắn còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn đi làm, bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất để trở về Tu Chân giới.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức thu hồi lại suy nghĩ kia.

"Không có nhìn cái gì, chúng ta đi thôi!"

Nói xong, Diệp Trần trực tiếp tóm lấy cánh tay của Ngô Lỗi, sau đó rót chân nguyên vào trong cơ thể của hắn, sau đó tung người nhảy lên, từ trên đỉnh núi nhảy ra ngoài.

"Xích Diễm!"

Theo một tiếng quát khẽ của Diệp Trần, Xích Diễm Kiếm đã phá thể mà ra, sau đó vững vàng bay tới dưới chân của hai người, tiếp đó lao nhanh về phía nội địa của Hoa Hạ.

Lúc này vừa đúng lúc là vào ban đêm, hai người mượn bóng đêm giẫm lên phi kiếm bay xoẹt đi giống như sao băng trong đêm tối.

Chờ đến khi tới đất của Vân Châu, thì đã đi suốt thời gian cả một đêm.

...

Sau khi trở lại Vân Châu, Diệp Trần đưa Ngô Lỗi trở về nhà trước, sau đó mới từ từ đi về phía tiểu khu Tử Kim Sơn.



Nói đến, Diệp Trần cũng đã lâu lắm rồi không có dạo bước trên đường phố Vân Châu, dù sao hắn bây giờ cũng đang rảnh rỗi cũng không có vội vàng trở về biệt thự.

Đi tới đi tới, không biết làm sao lại đi tới gần trường trung học số một Vân Châu.

Tâm niệm Diệp Trần bỗng nhiên khẽ động, "Tiểu nha đầu Vũ Y này bây giờ lấy thân phận Hoa kiều học ở nơi này, cũng không biết liệu có thể thích ứng với cuộc sống trường học ở đây không?"

Nghĩ tới đây, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, ngươi đã như là thuấn di biến mất ngay tại chỗ, khoảnh khắc tiếp theo đã tiến vào trong sân trường mà thần không biết quỷ không hay.

Thần niệm hơi phóng ra ngoài, trong nháy mắt đã khóa chặt vị trí của Lâm Vũ Y.

Tuy nhiên, Diệp Trần lại khẽ chau mày, "Phòng hiệu trưởng? Chẳng nhẽ nha đầu này gây ra rắc rối gì rồi hay sao?"

...


Lúc này, ở trong phòng hiệu trưởng của trường trung học số một Vân Châu, Lâm Vũ Y với vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở trong phòng, bên cạnh cô ta còn có một tên thiếu niên bị đánh thành giống như đầu heo.


Bên cạnh thiếu niên đầu heo này, thì là một người phụ nữ trung niên có dáng người mập mạp, vào lúc này đang chỉ vào Lâm Vũ Y lớn tiếng lên án, "Vương hiệu trưởng, Lưu chủ nhiệm, chính là con nha đầu chết tiệt này đánh bảo bối của nhà chúng ta thành cái dạng này, các ngươi cần phải làm chủ cho bảo bối nhà chúng ta a!"


Hóa ra, thương thế trên người thiếu niên đầu heo này lại là bị Lâm Vũ Y oánh.


Hai người Vương hiệu trưởng và Lưu chủ nhiệm, tất cả lập tức đều có vẻ mặt khó khăn, thiếu niên bị đánh tên là Lưu Tiểu Bảo, là con trai của chủ tịch tập đoàn Lưu thị, mà Lưu gia này thế nhưng là gia tộc được xếp hạng năm vị trí đầu ở Vân Châu.


Còn về cô gái đánh người này, nghe nói là có quan hệ không tầm thường với vị công chúa của Đường gia kia, đồng thời bối cảnh cũng không kém a.


"..."


P/S: Ta thích nào....chương thứ 3...tôi nay dịch tiếp vậy, về trông con cái đã:))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK