Hóa ra, Độ Biên Thiên Tầm cố ý dùng loại phương thức này để thu hút sự chú ý của Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long.
Mà Âm Dương sư phía sau hắn thì nhân cơ hội này mà bố trí thuật phong ấn không gian ở xung quanh, phong tỏa hoàn toàn toàn bộ Tiêu gia.
Còn về phần bọn hắn muốn làm cái gì, đáp án đã không cần phải nói cũng đã biết.
Mấy người Tiêu Thiên Tá sau khi kịp phản ứng, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn!
Ban đầu hắn cho rằng, chính mình mời được hai đại võ lâm minh chủ nam bắc này tới, tổ chức Sam Khẩu ít ra cũng sẽ cố kỵ mấy phần, sẽ không làm gì được nhiều, hai bên có lẽ còn có cơ hội đàm phán.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, tổ chức Sam Khẩu không những không cho bọn hắn một cơ hội đàm phán, hơn nữa đột nhiên lựa chọn ra tay vào buổi tối, thậm chí vừa ra tay đã phong tỏa hết đường lui của bọn hắn!
Lúc này, coi như đồ ngu cũng có thể nhìn ra được, đối phương rõ ràng không phải tới đây để mà đàm phán.
"Khụ khụ!"
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng ho khan vang lên.
Sau đó, một đạo thân ảnh già nua lưng còng xuống, từ từ đi vào bên trong nhà, mà ở phía sau đạo thân ảnh già nua kia thì có hơn mười tên tùy tùng ăn mặc trang phục võ sĩ của Đảo quốc, mọi người đều có khí thế cường hãn!
Lần này, ngay cả trên mặt hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long cũng không thể không hiện ra vẻ sầu thảm.
"Tổ chức Sam Khẩu của các ngươi thật đúng là huy động nhiều người a! Thế mà mời được một vị Âm Dương sư!"
"Thật đúng là để mắt tới chúng ta!"
Hai người cũng không nghĩ tới, lá gan của tổ chức Sam Khẩu thế mà lại lớn như vậy, chẳng những điều động tới nhiều cao thủ như vậy hơn nữa còn dám lớn lối như thế trong cảnh nội Hoa Hạ.
Sớm biết sẽ có cục diện như vậy, bọn họ nên mời thêm nhiều cao thủ tới, không hành động bất cẩn như vậy.
Không nghĩ tới, một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghiêm ở bên cạnh ông lão kia, cười nhạt một cái nói:
"Các vị không nên hiểu lầm! Vị ở bên cạnh Đằng Dã Nhất Lang ta là thủ tịch Âm Dương sư của đại đảo đế quốc chúng ta, tiền bối Bắc Môn Đa Do Dã!"
"Bắc Môn Đa Do Dã!!"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long nghe được điều này, một lần nữa khuôn mặt thay đổi hoàn toàn!
Mặc dù hai người thuộc về giới võ đạo, đối với giới đạo pháp của Đảo quốc không hiểu lắm, thế nhưng cũng đã được nghe qua đại danh của Bắc Môn Đa Do Dã.
Đây chính là người nổi danh cùng với Yến chân nhân ở Kinh Đô Hoa Hạ!
Truyền thuyết, Âm Dương thuật của người này đã tu luyện tới trình độ đăng phong tạo cực, cho dù là võ giả Thần cảnh bình thường, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người này.
Khó trách trước đó, một kích toàn lực của Ngụy Vô Cực thế mà đều không thể phá vỡ thật phong ấn không gian của đối phương.
Ngụy Vô Cực hít sâu một hơi, hướng về phía Bắc Môn Đa Do Da thi lễ một cái, từ từ nói:
"Tại hạ tuy là người của Hoa Hạ, nhưng cũng đã nghe qua uy danh của Bắc Môn đại sư! Thế nào mà hôm nay đại sư cũng quản chuyện nhỏ như thế này? Không sợ làm mất đi thanh danh của ngài sao?" Không nghĩ tới, còn chưa đợi Bắc Môn Đa Do Dã mở miệng, Đằng Dã Nhất Lang kia ngắt lời, lạnh lùng nói:
"Xem ra các ngươi còn chưa biết, Nam Dã Trần Bát đại sư chết ở thành phố Nam Châu của các ngươi là sư đệ của Bắc Môn Đa Do Dã đại sư đi!"
Mọi người của Tiêu gia nhất thời giật mình, đồng thời trên mặt càng hiện ra vẻ khó coi.
Một cái tổ chức Sam Khẩu đã đủ khó chơi rồi, bây giờ lại tới một vị đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc!
Vậy thì còn đánh như thế nào?
"Khụ khụ!"
Khi mọi người ở đây đang trong lúc tuyệt vọng, Bắc Môn Đa Do Dã lại ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn lại hiện ra một cỗ hàn ý khó mà hình dung, "Hôm nay lão phu tới đây cũng không phải vì báo thù cho sư đệ của ta, tài nghệ của hắn không bằng người, chết thì cũng chết rồi, chẳng trách được người khác!"
Mọi người nghe được điều này thì tất cả lập tức đều sững sờ.
Tuy cảm thấy ông lão yếu ớt này nhìn có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng khi nghe thấy hắn nói như vậy, từ đáy lòng mọi người thi nhau nhận định rằng, lão nhân này có thể nghĩ được như vậy thì thật sự quá chính xác, tài nghệ không bằng người mà chết đi thì cũng không thể trách được ai a!
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Bắc Môn Đa Do Dã ngay lập tức lại khiến cho tâm trí của mọi người trong nháy mắt chìm tới đáy cốc, "Nói thật cho các ngươi biết đi, lão phu tới lần này là vì một kiện đồ vật!"
"Ta nghĩ các ngươi chắc là cũng biết, sư đệ này của ta, trên tay có một cái Hoàng Bì Hồ Lô!"
"Trong Hồ Lô cất giữ một vật quan trọng với sư môn ta, chỉ cần các ngươi lấy đồ vật này giao ra, lão phu sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi!"
"Bằng không, các ngươi những người này, hôm nay toàn bộ đều phải chết!"
Chờ sau khi cái chữ "Chết" kia rơi xuống, trên người đột nhiên bộc phát ra một đạo khí thế kinh người, vẻ già yếu trước đó trong nháy mắt quét sạch sành sanh, hơn nữa thân thể thoáng cái cao và thẳng hơn rất nhiều.
Giống như từ một ông lão đang bị bệnh nguy kịch, trong nháy mắt biến thành một chiến thần rong ruổi sa trường!
Mọi người Tiêu gia nhất thời bị dọa thi nhau lùi lại.
Cuối cùng, Tiêu Thiên Tá đi lên phía trước, khom người nói:
"Đại sư! Thực sự không phải chúng ta không nghe theo dặn dò của ngài, Nam Dã đại sư và Bán Tàng công tử đều chết ở dưới tay của một thiếu niên thần bí!"
"Đến lúc chúng ta chạy tới nơi xảy ra chuyện, thi thể của Nam Dã đại sư đã bị oanh thành thịt vụn, cũng không nhìn thấy cái hồ lô nào cả a!"
"Hừ!"
Bắc Môn Đa Do Đã nghe được lời này của Tiêu Thiên Tá thì lập tức hừ lạnh một tiếng, quải trượng trong tay lập tức nặng nề đâm xuống đất một cái, "Hoàng Bì Hồ Lô đó chính là pháp khí, làm sao có thể tổn hại dễ dàng như vậy, Lại nói cho dù hồ lô có bị hủy đi, cái đó...vật kia khẳng định cũng sẽ không bị phá hỏng!"
Mọi người nghe được trong lời nói của Bắc Môn Đa Do Dã đối với vật kia vẫn luôn giữ kín như bưng, ngay lập tức trong đầu của tất cả mọi người đều rất tò mò.
Đồ vật có thể làm cho đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc phải tự mình chạy tới đây đến tột cùng là bảo bối gì?
Tiêu Nhược Dương ở phía sau Tiêu Thiên Bá nhịn không được mở miệng nói:
"Thứ đại sư muốn tìm, không biết nó trông như thế nào? Có lẽ, cảnh sát thu thập được nó trong lúc khám nghiệm hiện trường, ngài nói cho tôi biết, tôi có thể giúp ngài tìm ở cục cảnh sát!"
Bắc Môn Đa Do Dã đầu tiên là trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên cười lạnh, "Được lắm tên tiểu tử nhà ngươi! Lại dám đánh chủ ý dò xét thứ lão phu muốn tìm! Phải chết!"
Nói xong, Bắc Môn Đa Do Dã đột nhiên lấy quải trượng trong tay chỉ về phía Tiêu Nhược Dương.
Ầm!
Từ chỗ đầu rồng của quải trượng đột nhiên thoát ra bóng mờ của một con trăn khổng lồ màu đỏ xám, lao thẳng đánh về phía người của Tiêu Nhược Dương.
Hóa ra chính là thức thần của Bắc Môn Đa Do Dã, hơn nữa còn là thức thần cấp thấp nhất mà thôi!
Thế nhưng dùng để đối phó một người bình thường thì cũng đã thừa sức!
Tiêu Nhược Dương ngay lập tức sợ tới mức choáng váng, sững sờ đứng im tại chỗ, hoàn toàn quên đi việc mình phải tránh né.
"Con trai cẩn thận!"
Thời khắc mấu chốt, Tiêu Thiên Tá không do dự chút nào, trực tiếp ngăn ở trước người con trai của mình, thay Tiêu Nhược Dương ngăn cản đạo thức thần hình con trăn khổng lồ kia!
"A!!"
Sau đó chính là một tiếng kê thảm thiết vang vọng toàn bộ khu vực xung quanh Tiêu gia.
Chỉ có điều, bởi vì Bắc Môn Đa Do Dã bố trí thuật phong ấn không gian ở xung quanh, cho nên người bên ngoài căn bản không nghe được động tĩnh bên trong.
...
Cùng lúc đó ở trong một khách sạn cách đó năm cây số.
Diệp Trần đang định nghỉ ngơi, đột nhiên lại bị Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt hoang mang nói:
"Diệp Trần, vừa rồi tôi thực sự không nhịn được, nên gọi điện thoại cho cha tôi, thế nhưng gọi như thế nào cũng không thông, điện thoại bàn trong nhà cũng không gọi được, anh nói nhà tôi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"