Ngay sau đó lại có người nói:
"Thế nhưng nếu như không cho bọn họ, chỉ sợ chúng ta không còn cách nào lấy được giải dược Phệ Hồn đan, nói không chừng còn chưa nghiên cứu ra được giải dược thì trước đó chúng ta chết trước rồi!"
Sau khi mọi người trầm mặc một lát, rất nhiều người đều có ý kiến muốn giao Thất Diện Hồi Tiên thảo ra.
Không nghĩ tới, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang đột nhiên mở miệng nói:
"Các ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ, Dược Vương tông thật sự muốn giết toàn bộ chúng ta sao?"
Mọi người nghe được lời này của Trang chủ, lập tức thi nhau sửng sốt một lúc.
Doãn Bách Xuyên lại nói tiếp:
"Nếu như chúng ta chết hết rồi, ai sẽ đến giúp bọn họ thu thập bồi dưỡng dược liệu? Đối với Dược Vương tông chúng ta còn có giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ không bởi vì thiếu một chút dược liệu mà giết chúng ta!"
Mọi người nghe được lời này của Doãn Bách Xuyên, lập tức thi nhau cảm thấy có đạo lý.
"Cho nên, Thất Diệp Hồi Tiên thảo tuyệt đối không thể giao ra, cho dù chết cũng không thể giao ra!"
"Người của Dược Vương tông, cách mỗi nửa năm mới có thể đi ra ngoài Bồng Lai tiên đảo một lần, chỉ cần chúng ta nghiên cứu ra được giải dược của Phệ Hồn đan, chúng ta có đầy đủ thời gian di chuyển sơn trang tới một nơi khác, đến lúc đó có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông!"
Mọi người nghe được điều này, tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động, cùng nhau hô lên:
"Trang chủ anh minh!"
Doãn Bách Xuyên lại nói tiếp:
"Cho nên việc khẩn cấp trước mắt mà chúng ta cần phải làm, đầu tiên phải nhanh chóng bù đắp lại số dược liệu còn thiếu!"
"Sau đó, còn phải tra ra nguyên nhân dược liệu tự nhiên mất đi phải bắt được kẻ trộm này!"
Moi người lập tức cùng lúc hô vang đồng ý.
Ngay cả Diệp Trần vẫn luôn núp ở trong bóng tối, cũng không thể không âm thầm gật đầu, thầm khen Doãn Bách Xuyên này, là người có thể ẩn nhẫn, có mưu lược kiêu hùng.
Vốn hắn còn dự định lao thẳng ra ngoài cưỡng ép bức bách Doãn Bách Xuyên giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra.
Thế nhưng bây giờ xem ra, sợ rằng đối phương cho dù có chết cũng sẽ không giao ra.
Hơn nữa, Diệp Trần đối với người này lại có chút bội phục, cho nên cũng không muốn cưỡng bức.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, trong lòng Diệp Trần đã có chủ ý, "Nếu như ta có thể giúp bọn hắn giải độc của Phệ Hồn đan này, bọn họ chắc là sẽ không từ chối giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo cho ta a?"
Phải biết, kiếp trước Diệp Trần tung hoành ở Tu Chân giới tám trăm năm, cũng không chỉ có chiến lực cường đại, bản lãnh luyện đan giải độc cũng là nhất lưu, chỉ là độc đan mà tu chân giả ở Trái Đất luyện chế ra, hẳn là còn không tính là gì.
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lặng lẽ không tiếng động, từ Tiêu Dao sơn trang chạy ra ngoài.
Bởi vì nếu như lúc này hắn hiện thân, tương đương trực tiếp thừa nhận những dược liệu kia là bị hắn trộm đi, đến lúc đó muốn đàm phán với đối phương mà nói coi như rất khó lấy được sự tín nhiệm của đối phương.
Hơn nữa, lúc này trời cũng đã sắp sáng rồi, cũng là lúc hắn cần phải trở về, dù sao Tiêu Nhược Hi ở bên kia cũng không thể mắc sai sót.
...
Trở lại khách sạn, để Diệp Trần buồn bực là, cô gái Tiêu Nhược Hi này, thế mà còn đang nằm ngáy o o, không có một chút dáng vẻ nào gọi là nữ thần, hơn nữa vẫn còn đang nằm ở trên cái giường của mình.
Diệp Trần cũng không hiểu vì sao, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, thế là cởi giày ra cũng lặng lẽ chui vào trong chăn trên giường của mình.
Đợi khoảng hai mươi phút sau, lúc này đã gần tám giờ sáng, Tiêu Nhược Hi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Chỉ thấy cô ta mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy Diệp Trần thế mà đang nằm ở bên cạnh cô ta! Cô ta lấy tay xoa xoa mắt!
"A!!"
Sau khi trải qua một lúc dại ra, Tiêu Nhược Hi lập tức phát ra một tiếng hét lớn!
"Đồ lưu manh! Đại sắc quỷ! Tại sao anh phải chạy tới trên gường của tôi? Anh đã làm gì với tôi? Khốn kiếp! Vô sỉ! Hạ lưu!"
Tiêu Nhược Hi vừa mắng đồng thời còn dùng cả tay lẫn chân quyền đấm cước đá đối với Diệp Trần một lúc.
Đáng tiếc chút lực đạo ấy của cô ta, ngay cả xoa bóp cho Diệp Trần cũng không đủ.
Đợi đến lúc cô ta huyên náo đủ rồi, lúc này Diệp Trần mới từ từ nói:
"Một ít người có phải trước tiên cần làm rõ tình huống bây giờ của mình hay không? Nhìn xem bây giờ cô là đang ở trên giường của ai?"
Tiêu Nhược Hi lập tức sững sờ, lúc này đột nhiên nhận ra, chính mình giờ phút này thế mà ở trên giường của Diệp Trần!
"Cái này... Thế nào mà tôi lại ở trên giường anh?"
Diệp Trần nhảy xuống giường, vẻ mặt cười nhạo nói:
"Có người đang đùa nghịch lưu manh là hoàn toàn chính xác, đáng tiếc không phải là tôi mà là cô cái cô gái lưu manh này! Tôi còn chưa tìm cô để tính sổ, cô ngược lại đã cắn tôi một cái rồi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức ngồi yên lặng một lúc, sau một lâu sau, đôi mắt đẹp bỗng nhiên trừng một cái, "Đây không có khả năng! Bản tiểu thư lúc ngủ nhưng rất ngon giấc, làm sao có thể tự mình chạy sang tới trên giường của anh? Chắc chắn anh làm cái gì đối với tôi!"
Nói xong thì lần nữa lại giương nanh múa vướt đánh về phía Diệp Trần.
Diệp Trần vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn đùa với nữ nhân này một chút, làm sao nghĩ tới cô gái này thế mà khó chơi tới như vậy, bị cô ta làm phiền tê cả da đầu, lập tức dẫn tới tức giận, quyết định trực tiếp bế nàng lên úp người lại đặt lên giường, sau đó nhấn một cái nâng bàn tay lên, tét bôm bốp bảy tám lần ngay ở trên mông của cô ta!
Tiêu Nhược Hi vốn còn rất ồn ào, trong nháy mắt cả người ngây dại ra, đầu óc trống rỗng, chính mình thế mà còn bị cái tên này...đánh đòn?
Ngay cả Diệp Trần sau khi đánh xong, cũng đột nhiên ý thức được chính mình quá càn rỡ, cho dù lấy tâm lý sống tám trăm năm của hắn đến để mà xem, đối phương chẳng qua chỉ là một cô nhóc, thế nhưng mình bây giờ cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi...
Nói đến, Tiêu Nhược Hi so với hắn còn phải lớn hơn mấy tuổi a!
Tuy nhiên đánh thì cũng đã đánh rồi, lúc này lại nhận sợ thì khẳng định là không được, dứt khoát tỏ ra nghiêm sắc mặt, nâng bàn tay lên lần nữa, cố ý hung ác nói:
"Còn dám ồn ào nữa hay không?"
Tiêu Nhược Hi nghiêng đầu sang, hung tợn nhìn lấy Diệp Trần, đáng tiếc ở dưới sự uy hiếp của cái bàn tay hung ác kia, cuối cùng vẫn không dám phản bác, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ lên, thấp giọng nói:
"Không dám..."
Diệp Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật đúng là sợ tính tình bướng bỉnh của cô gái này lại nổi lên, đến lúc đó chính mình thật đúng là không biết, một cái tét mông này của mình có nên rơi hay là không nên?
...
Một mực đến lúc hai người rửa mặt, ăn sáng xong xuôi mới từ trong khách sạn đi ra, Diệp Trần phát hiện sắc mặt của Tiêu Nhược Hi nhìn hắn có phần là lạ, thế mà lộ ra một chút cảm giác u oán.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, sau khi hai người bước vào Thương Vân sơn, Tiêu Nhược Hi bị cảnh đẹp xung quanh hấp dẫn, lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát như xưa, giống như đã hoàn toàn quên chuyện lúc sáng.
Sau khi tiến vào Thương Vân sơn xong, ở phía trước bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, rất nhiều người đều cùng đi về một hướng.
Diệp Trần nhìn cẩn thận, đó chính là phương hướng đi về Tiêu Dao sơn trang!
Chỉ có điều, hôm qua lúc hắn xông vào trong sơn trang, hẳn là đi vào từ sau núi, phương hướng mà những người này đi, dừng như đó mới là cổng chính.
"Đi! Chúng ta cũng đi nhìn một cái!"
Tiêu Nhược Hi nghe thấy Diệp Trần gọi đi cũng nước chảy bèo trôi đi theo.
Lại đi về phía trước một lúc, sau khi lượn quanh một khúc ngoặt, xuất hiện một con đường sơn cốc hẹp dài, điểm cuối cùng của sơn cốc chắc là Tiêu Dao sơn trang.
Tuy nhiên ở chỗ cửa vào sơn cốc, lại có một tòa lầu các cổ xưa, trên lầu các viết ba chữ "Tiêu Dao các".
Diệp Trần nhìn qua tư liệu mà Dịch Sơn Hà gửi qua cho hắn trước đó, Tiêu Dao các coi như là trú điểm bên ngoài của Tiêu Dao sơn trang, nhìn có phần giống với vọng tháp thủ hộ tòa thành, ngày bình thường đều có đệ tử Tiêu Dao sơn trang thủ vệ ở chỗ này, ngăn cản người ngoài tùy tiện vào cốc.
Hơn nữa nghe nói, Tiêu Dao sơn trang ở đây thường xuyên phát đan dược cho một số dược nông gần đây cùng với người ở nơi xa tới xin thuốc.