"Hàm Nhi!!"
Sau khi trải qua một lúc yêu tĩnh, Mộ Dung Chương lúc này mới hét lớn một tiếng, hỏa tốc vọt tới trước mặt đứa con trai của mình, những người khác của Mộ Dung gi cũng vội vàng đi theo sau.
Mọi người của các đại gia tộc còn lại cũng thi nhau đứng lên, rất hiển nhiên cũng không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này mới nhìn qua còn trẻ như vậy này, tu vi lại cao tới như thế, thế mà đáng bại Mộ Dung Hàm thiên tài võ đạo bên trong đồng lứa tuổi trẻ của Kinh Đô!
Càng thêm không có nghĩ tới là, cái tên này xuất thủ lại hung ác như thế, thế mà ngay cả đại thiếu dòng chính của Mộ Dung gia cũng dám nói giết là giết!
Diệp Vô Thương còn đang nằm rạp ở một bên trên mặt đất, đầu tiên là giật mình sau đó là mừng rỡ, hắn bây giờ hận không thể để cho Diệp Trần có càng nhiều kẻ thù càng tốt, tốt nhất cái tên này có thể một hơi đắc tội toàn bộ tám đại gia tộc lớn nhất toàn Kinh Đô, đến lúc đó nói không chừng chính mình còn có thể thừa cơ chạy trốn.
Mội người của Mộ Dung gia bận rộn một lúc, cuối cùng vẫn không thể cứu sống được Mộ Dung Hàm kia, Mộ Dung Chương gia chủ Mộ Dung gia lập tức tức giận đến tóc trên đầu từng cái bắt đầu dựng ngược lên!
"Tiểu tử! Ngươi dám giết đứa con mà ta yêu thương! Ta phải làm thịt ngươi!"
Trong cơn giận dữ Mộ Dung Chương chính là muốn liều lĩnh xông lên báo thù cho con trai mình, lại bị một ông lão tóc bạc vẻ mặt hồng hào ngăn lại, "Gia chủ, kẻ này không đơn giản! Ngài là gia chủ của một gia tộc, không được có bất kỳ sơ xuất nào, vẫn để ta tới chiếu cố hắn đi!"
Nói xong, ông lão đứng dậy cảm giác bồng bềnh như tiên, hướng về phía Diệp Trần chắp tay, "Lão hủ là Dư Lập Nhân, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?"
Diệp Trần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, "Hạng người vô danh! Ngươi còn chưa xứng biết danh hào của ta!"
Dư Lập Nhân lập tức nổi giận, "Giọng điệu thật cuồng! Lão phu tung hoành giang hồ đã hơn mười năm, còn không có gặp được người nào dám nói với ta như vậy..."
Dư Lập Nhân vẫn còn chưa nói xong, Diệp Trần đã chẳng muốn nghe tiếp, trực tiếp tiện tay vung lên, "Ồn ào!"
Ba!
Dư Lập Nhân lập tức cảm giác được khuôn mặt của mình đau nhức kịch liệt, người thì trực tiếp bị đập bay ra ngoài, một mực lắn tới góc tường mới dừng lại, cả người chật vật không chịu nổi.
"Cái gì!"
Chẳng những trong lòng Dư Lập Nhân vô cùng kinh hãi, mọi người còn lại thấy cảnh này cũng choáng váng hoa mắt, nhất là Mộ Dung Dương gia chủ Mộ Dung gia, người khác có lẽ không biết được thực lực chân chính của Dư Lập Nhân này, thế nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng.
Mặt ngoài, Dư Lập Nhân chỉ là tông sư Hóa Kình đỉnh phong, thật ra thì nhiều năm trước hắn sớm đã đột phát tới Thánh Cảnh, phóng tầm mắt toàn bộ võ lâm Hoa Hạ, cũng coi là một nhóm tuyệt đỉnh cao thủ cấp cao nhất.
Cho dù là Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ cũng tuyệt đối không có khả năng một chiêu thuận tay đánh bay hắn!
Thiếu niên này có lai lịch gì?
Thực lực làm sao lại khủng bố như thế!
Mộ Dung Chương vốn còn muốn xông đi lên liều mạng với Diệp Trần, trong nháy mắt không còn một chút dũng khí gì, vội vàng kéo lấy thi thể của con trai mình liên tục lùi lại.
Nhóm gia chủ ngũ đại gia tộc còn lại cũng có vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí tất cả đều nảy sinh ra ý thối lui.
"Diệp gia này đến cùng làm cái quỷ gì? Mời đến một cái cường giả bí ẩn như vậy, chẳng lẽ muốn diệt sạch sáu đại gia tộc chúng ta hay sao?"
...
Vào lúc mọi người ở đây nghi ngờ không thôi, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn, "Gia chủ Tần gia đến! Nguyên cục trưởng đến!"
Rất nhanh, Tần Tấn Xuyên gia chủ Tần gia đã đi vào trong sân, bên cạnh còn có một người mặc đồng phục cảnh sát, người đàn ông trung niên này có chút uy nghiêm, sau lưng thì là Tần Nguyệt Nga mẹ của Diệp Vô Thương và cao tầng của Tần gia.
Nhìn thấy Diệp Trần, đôi mắt của Tần Tấn Xuyên lập tức co rụt lại, ngay cả lông tơ ở trên lưng cũng không thể không từng cái được dựng lên.
Diệp Cuồng Tiên!
Người thiếu niên trước mắt này, chính là Diệp Cuồng Tiên giết chết lão tổ Tần gia bọn hắn!
Không nghĩ tới hắn thế mà thật không có chết!
Tuy nhiên, Tần Tần Xuyên vừa nghĩ tới một vị này đứng ở bên cạnh mình, lập tức lại ân đi rất nhiều.
Người này tên là Nguyên Thiếu Khâm, thế nhưng là người đứng đầu của tất cả cảnh sát ở Kinh Đô này, tương đương với Cửu Môn Đề Đốc thời cổ đại, là đại nhân vật có quyền cao chức trọng chân chính!
Trước khi đến, Tần Tấn Xuyên vì lấy an toàn, cố ý mời người này cùng nhau đi tới.
Theo suy nghĩ của Tần Tấn Xuyên thì dù Diệp Cuồng Tiên này có là tiên nhân, đối mặt với người này cũng không dám tùy ý giết người a?
Diệp Trần nhìn thấy người tới, hai mắt không thể không khẽ híp lại một cái, trong lòng âm thần cười lạnh, "Tần gia? Ta còn không có đi tìm các ngươi, các ngươi ngược lại tự mình đưa tới cửa!"
Ánh mắt lúc đảo qua người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát một cái, lông mày không thể không hơi nhíu lại.
Rất hiển nhiên, người này chắc là chỗ dựa của Tần Nguyệt Nga hoặc là Tần gia tìm tới.
Tuy nhiên hắn cũng không có để ở trong lòng, người hắn muốn giết, coi như Thiên Vương lão tử tới cũng không ngăn cản được!
Mà mấy người Mộ Dung Chương nhìn thấy Nguyên Thiếu Khâm, lập tức lớn tiếng la lên, "Nguyên cục trưởng! Hung đồ này vừa mới giết con của ta! Nhanh! Mau bắt hắn lại!"
Nguyên Thiếu Khâm nhìn qua thi thể Mộ Dung Hàm đang nằm trên mặt đất, không thể không nhướng mày, lúc này mới nhìn về phía Diệp Trần, một mặt uy áp nói:
"Ta là Nguyên Thiếu Khâm cục trưởng cục cảnh sát ở Kinh Đô, người này là do ngươi giết?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Là ta, thì tính sao?"
Nguyên Thiếu Khâm lập tức trừng hai mắt một cái, "Lớn mật! Dưới ban ngày ban mặt, giết người trước mặt mọi người, trong mắt của ngươi còn có luật pháp nữa hay không?"
Nói đến đây, Nguyên Thiếu Khâm hướng về phái đằng sau khoát tay áo, "Người tới, bắt hung đồ này lại cho ta!"
Rầm rầm!
Nguyên Thiếu Khâm vừa mới ra lệnh xong, đằng sau ngay lập tức có một nhóm đặc công trên tay cầm vũ khí chạy ra, bao vây lại Diệp Trần.
Diệp Trần không thể không nhướng mày, chợt nhìn thấy Tần Nguyệt Nga ở đằng sau Tần Tấn Xuyên lộ ra nụ người âm mưu đã đạt như ý.
Cô ta trước đó đi Tần gia tìm viện bình, vừa đúng gặp được Nguyên Thiếu Khâm đang làm khách ở Tần gia, thế là thuận thế để anh của mình Tần Tấn Xuyên, mang theo người này cùng nhau đi tới.
Vốn trong lòng còn đang lập mưu, như thế nào mới có thể bốc lên mâu thuẫn giữa Diệp Trần và Nguyên Thiếu Khâm, không nghĩ tới cái tên này thế mà giết Mộ Dung Hàm thiếu chủ của Mộ Dung gia, đây đúng là cơ hội trời cho!
Nếu như dưới cơn nóng giận Diệp Trần giết nốt vị quyền cao chức trọng như Cửu Môn Đề Đốc thời cổ đại này, đó chính là phạm vào tội lớn ngập trời, đến lúc đó quốc gia chắc chắn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho loại tồn tại này!
Nếu như Diệp Trần không dám phản kháng, ngoan ngoan trở về cục với Nguyên Thiếu Khâm, vậy cô ta và Diệp Vô Thương sẽ có cơ hội chạy trốn.
Suy nghĩ hiểu rõ tính toán của Tần Nguyệt Nga, Diệp Trần không thể không cười lạnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt Nga, lạnh giọng nói:
"Tần Nguyệt Nga! Vốn nếu như ngươi ngoan ngoan mang hết những chuyện cũ năm đó nói ra một lần, ta còn có thể lưu cho ngươi được toàn thây, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, ta lại diệt toàn bộ các ngươi thì như thế nào?"
Nói đến đây, sát khí trên người Diệp Trần lập tức phóng ra ngoài không giữ lại chút nào!
Oanh!!
Sau một khắc, tất cả mọi người lập tức cảm giác được chính mình giống như rơi vào trong địa ngục vô tận!
Thiếu niên gầy yếu trước mắt này, ngay lập tức giống như hóa thân trở thành ác ma địa ngục!
Ngay lập tức vẻ mặt của mọi người tỏ rõ sự hoảng sợ, tất cả đều không nhịn được mà lùi lại liên tục.
Mà Tần Nguyệt Nga, mặt mũi thì tràn đầy vẻ hoảng sợ!
Cô ta làm thế nào cũng không nghĩ ra, sát ý của Diệp Trần rõ ràng mạnh như thế! Ngay cả Nguyên Thiếu Khâm cũng không ép được hắn!
Tuy nhiên, đúng lúc này, "Ha ha ha!"
Một tiếng cười cởi mở vang lên, ngay sau đó một ông lão mặc quân trang tóc hoa râm, bước nhanh đi vào trong sân, nhìn thấy Diệp Trần, mặt mũi càng tràn đầy vui mừng, "Được ngươi cái Diệp Cuồng Tiên này! Hóa ra ngươi không có chết a! Hại lão già như ta còn phải vì ngươi mà khóc một hồi a!"
Một đạo cởi mở tiếng cười vang lên,
Mọi người nghe được điều này, lập tức xì xào bàn tán một lần nữa.