Lúc này, trong khách sạn, Diệp Trần đang thi pháp đánh thức Giang Khẩu Anh Tử thì bỗng nhiên ở sâu trong ý thức cảm nhận được một trận rung động!
Diệp Trần lập tức hơi kinh hãi, "Đây là lực lượng huyết mạch dẫn tới cảm ứng! Chẳng lẽ là..."
Thần hồn của Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới có thể thông qua lực lượng huyết mạch cảm ứng được biến hóa to lớn của người có huyết mạch gần gũi với mình.
Giống như lúc trước, Diệp Trần căn cứ lực lượng huyết mạch của ba người Liễu Mộ Bạch đế để đồ sát tộc nhân của bọn hắn.
Mà khi người có quan hệ huyết mạch gần gũi với Diệp Trần, có được thân thể và linh hồn xảy ra biến hóa to lớn thì hắn sẽ có cảm ứng.
Nhìn vào những người trên đời ngày nay, người có quan hệ huyết mạch với Diệp Trần gần nhất ngoại trừ Diệp Thiên Ca còn đang ở vào trạng thái gần chết, thì chỉ còn lại người kia.
"Diệp Vô Thương! Xem ra ngươi cũng đã có được kỳ ngộ của mình a!"
"Cũng tốt, như vậy mới càng thêm thú vị!"
"Hy vọng lúc gặp lại ngươi đừng để cho ta thất vọng!"
Lắc đầu dứt bỏ đạo suy nghĩ này, Diệp Trần lại bắt đầu tiếp tục thi pháp.
...
"Lấy!"
Sau đó hai ngón tay của Diệp Trần ở chỗ mi tâm của Giang Khẩu Anh Tử bỗng nhiên điểm một cái, "Phong ấn! Giải!"
Thần thức bị Vũ Hạc đại tiên phong ấn lại rốt cuộc được Diệp Trần thuận lợi giải cứu đi ra.
Mà lúc này cũng đã trôi qua được hơn nửa ngày.
"Ưm ~ "
Giang Khẩu Anh Tử một mực vẫn như là người thực vật đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên rỉ động lòng người, sau đó thân thể mềm mại nóng bỏng cũng theo một trận vặn vẹo, ở dưới ánh mắt tràn ngập vui mừng rốt cuộc từ từ mở ra đôi mắt đẹp, "Chị Anh Tử! Chị rốt cuộc tỉnh lại rồi! Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!"
Tuyết Cơ nhìn thấy Giang Khẩu Anh Tử tỉnh lại thì lập tức kích động không thôi, lập tức bổ nhào tới trước mặt Giang Khẩu Anh Tử, muốn ôm lấy cô ấy.
Nhưng không ngờ, Giang Khẩu Anh Tử giống như giật nảy mình, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn ở đằng sau lưng Diệp Trần, sau đó một mặt hoảng sợ nhìn qua Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ lập tức choáng váng, "Chủ nhân, chị của ta, cô ấy bị sao vậy?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Thần trí của cô ta bị phong ấn quá lâu, đã bị tàn phá hủy hoại không chịu nổi, tuy rằng ta đã giúp nàng khôi phục lại ý thức, thế nhưng cũng không thể làm một lần mà xong được, trí lực của nàng bây giờ chắc là tương đương với trình độ của một đứa bé bảy tám tuổi..."
Diệp Trần thuận miệng hướng Tuyết Cơ giải thích nguyên nhân một phen thì lúc này cũng đã cảm ứng được mấy người Âu Dương Hàn ngoài phòng thế là muốn xoay người đi mở cửa.
Không nghĩ tới lại bị Giang Khẩu Anh Tử gắt gao níu lại, hơn nữa vừa lung lay cánh tay Diệp Trần, vừa làm nũng nói:
"Chú a chú a chú đi đậu vậy? Đừng bỏ rơi Anh Tử lại có được hay không? Bà dì này thật đáng sợ!"
Diệp Trần đột nhiên lảo đảo một cái và suýt chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất.
Tuổi tác thực sự của Giang Khẩu Anh Tử đoán chừng so với Diệp Trần còn phải lớn hơn gấp đôi, cô ta làm mẹ của hắn còn thừa sức a!
Bây giờ thế mà lấy một bộ giọng điệu của đứa bé gọi hắn là chú...
Hơn nữa, bản thân Giang Khẩu Anh Tử còn là một đại mỹ nữ tuyệt sắc, bây giờ chính là lúc rơi vào độ tuổi thành thục nhất, lôi kéo lay động Diệp Trần một hồi đồng thời một đôi hung khí mềm mại mà sung mãn cũng ở trên cánh tay Diệp Trần đi loạn một trận...
Dù Diệp Trần tràng diện gì mà còn chưa từng gặp qua, cũng không thể không đến tức xạm mặt lại mặt mũi đầy vẻ xấu hổ
"Phốc phốc ~ "
Ngay cả Tuyết Cơ sau khi trải qua thừ người ra một lúc, thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Trần cũng không nhìn được mà cúi đầu cười lén.
Đây là lần đầu tiên khi cô ta đi theo Diệp Trần đến nay nhìn thấy hắn lộ ra bộ biểu tình này.
Phải một lúc lâu sau Diệp Trần và Tuyết Cơ vừa dỗ vừa lừa một phen, cuối cùng cũng trấn an được Giang Khẩu Anh Tử.
Thế nhưng cũng không hiểu vì sao, cô gái này dường như đối với Diệp Trần có tâm lý ỷ lại cực mạnh, vẫn luôn gắp gao giữ chặt lấy cánh tay của Diệp Trần không buông ra.
Diệp Trần cũng không biết phải làm sao, đối với một cô gái có trí lực của một đứa bé thì hắn có thể làm thế nào, cũng không thể một bàn tay đưa ra chụp chết cô ta a?
Hết cách rồi, Diệp Trần đành phải kéo theo Giang Khẩu Anh Tử, đi tới trước cửa.
Mở cửa phòng thì mấy người Âu Dương Hàn lập tức lao tới, mọi người thấy Diệp Trần và Giang Khẩu Anh Tử thân mật như vậy thì lập tức càng thêm tin tưởng vào phán đoán trước đó.
Lâm Vũ Y thì cái miệng nhỏ nhắn xin xắn vểnh lên rất cao, tỏ vẻ không vui.
Diệp Trần nhìn thấy ánh mắt của mọi người biết được bọ họ chắc chắn hiểu lầm, tuy nhiên hắn cũng lười giải thích, trực tiếp nhìn về phía Âu Dương Hàn, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Âu Dương Hàn lập tức cẩn thận nói một lần về tin tức quá lớn vừa rồi kia cho Diệp Trần, sau đó thận trọng nói:
"Diệp thiếu tướng, Dịch lão tướng quân vừa mới gọi điện thoại cho ta, để cho ta hướng ngài xác minh một chút, việc này thật là do ngài gây nên hay sao?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Đây chính là ba điều kiện mà ta yêu cầu Quy Điền Tam Lang làm! Ta hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn làm được ba cái điều kiện này thì ta tha cho hắn một mạng, hơn nữa lập tức rời khỏi Đảo quốc!"
Mấy người Âu Dương Hàn nghe được điều này thì mọi người lập tức tỏ ra kích động, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần cũng càng thêm sùng bái kính nể.
"Thật đúng là!"
"Diệp thiếu tướng, ngài thật sự quá là uy vũ!"
“ Việc này chính là buộc Đảo quốc cắt đất bồi thường cho chúng ta”
"Quá hả giận!"
...
Diệp Trần khoát tay áo giống như là làm một cái việc nhỏ không có ý nghĩa, "Nếu Quy Điền Tam Lang này đã thức thời như thế, vậy ta cũng phải tuân thủ ước định, các ngươi đi chuẩn bị một chút, chúng ta cũng phải mau chóng trở về Hoa Hạ!"
"Rõ!"
Mấy người Âu Dương Hàn lập tức lên tiếng, đang muốn tiến lên chuẩn bị thủ tục trở về Hoa Hạ.
Trước khi đi, Nhậm Trường Phong cười hì hì nói:
"Diệp thiếu tướng, làm trễ nải chuyện tốt của ngài, thực sự không có ý tứ, ngài tiếp tục! Tiếp tục đi a!"
Diệp Trần biết cái tên này chắc chắn là hiểu lầm quan hệ giữa mình và Giang Khẩu Anh Tử, nhưng mà hắn cũng lười đi giải thích.
Không nghĩ tới, ngay vào lúc này Giang Khẩu Anh Tử vẫn luôn kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, bỗng nhiên mở miệng, "Chú chú, bọn họ là người nào đó? Nhìn qua dáng vẻ thật là dữ a!"
Mấy người Âu Dương Hàn, toàn bộ lập tức đứng chết chân tại chỗ.
Bọn họ thân là tinh anh của Thần Long vệ, tinh thông các ngôn ngữ quốc gia, tự nhiên có thể nghe được lời nói này của Giang Khẩu Anh Tử, nghe được cô gái này vậy mà gọi Diệp Trần là chú thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhưng muốn hỏi cũng đều không dám hỏi, tất cả đều giống như chạy trốn mà rời đi.
...
Chờ sau khi mấy người Âu Dương Hàn rời khỏi, Diệp Trần mới phí hết một phen công phu, cuối cũng mới dỗ cho Giang Khẩu Anh Tử đi ngủ, lúc này mới thoát khỏi "Ma trảo" của cô gái này.
Lâm Vũ Y lúc này mới biết được chân tướng chuyện này, hơn nữa trò chuyện với Tuyết Cơ rất vui vẻ, hai người đã bắt đầu lấy chị em ra kêu gọi.
Diệp Trần trực tiếp ném Giang Khẩu Anh Tử cho hai người chiếu cố, sau đó trở lại gian phòng của mình, từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra khay ngọc phệ hồn.
Trước khi rời khỏi Đảo quốc, hắn nhất định phải lấy phần bản đồ kia tới tay!
Tiện tay trảo một cái, nguyên thần của Vũ Hạc đã bị Diệp Trần bắt lấy từ trong khay ngọc phệ hồn mang ra.
"Vũ Hạc lão nhi, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, phần bản đồ kia ở chỗ nào? Có nói hay không?"
Nguyên thần Vũ Hạc bị ác quỷ bên trong khay ngọc phệ hồn cắn xé nguyên một ngày, khí tức so với trước đó lại suy yếu hơn rất nhiều, nơi nào còn dám cò kè mặc cả với Diệp Trần, "Tiền bối tha mạng! Ta nói! Ta nói!"