Yến chân nhân tuy rằng không biết sự tồn tại của Thần giới, thế nhưng tu vi của đối phương vượt quá xa hắn, hơn nữa ngay cả lão Giáo Hoàng của Giáo Đình phương Tây hắn cũng không thèm để vào trong mắt, hiển nhiên người này không phải nhân vật tầm thường
Tuy nhiên, sắc mặt của Yến chân nhân chẳng mấy chốc đã khôi phục lại bình thường, hừ lạnh một tiếng nói:
"Tu vi của các hạ kinh người, lão già này cam bái hạ phong! Thế nhưng ta khuyên các hạ, vẫn là nhanh trốn đi, bằng không nếu để cho Vân Châu Diệp tiên nhân biết được ngươi gây sóng gió ở Hoa Hạ thì chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"
Thanh niên tóc vàng kia nghe được điều này, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì cười ha hả, "Lại là Diệp Cuồng Tiên! Tai sao mỗi người bị ta giết chết đều nhắc tới người này? Tên kia nếu mà lợi hại như các ngươi nói vậy vì sao còn chậm chạp chưa thấy thò đầu ra? Theo ta thấy hắn chẳng qua chỉ là một con rùa đen rút đầu thôi!"
Yến chân nhân lập tức yên lặng, hoàn toàn chính xác, từ ba ngày vừa qua cho đến nay, người này gần như hủy diệt toàn bộ tất cả các môn phái lâu đời của Hoa Hạ, nhưng ở phía Vân Châu lại vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Thanh niên tóc vàng thấy Yến chân nhân không có lời nào để nói thì lập tức càng cảm thấy đắc ý, một mặt khinh miệt nói:
"Chỉ là Thế Tục giới, một tên thiếu niên còn chưa đến hai mươi tuổi, coi như thiên phú có cao hơn nữa thì lại có thể mạnh tới cỡ nào? Đợt ta giết lão già rác rưởi nhà ngươi, sau đó sẽ tự mình đạp vào Cuồng Tiên môn, chém Diệp Cuồng Tiên kia thành muôn mảnh!"
Nói xong lời này, thanh niên tóc vàng trực tiếp vỗ xuống một chưởng:
Ầm ầm!
Một đạo chưởng ấn to lớn màu vàng kim sau khi từ trên không trung hạ xuống hung hăng rơi đập vào trên đỉnh đầu của Yến chân nhân.
Yến chân nhân thấy vậy thì lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng thở dài, "Không nghĩ tới phái Võ Đang cuối cùng vậy mà hủy diệt ở trên tay của ta, ta thật sự là thẹn với liệt tổ liệt tông a..."
Tuy nhiên, ngay tại lúc Yến chân nhân lòng như tro nguội thì ở xuang quanh thân thể của hắn đột nhiên tỏa ra một đạo ánh sáng màu vàng kim!
Ầm!
Vốn một chưởng này chắc chắn phải chết, vậy mà trong nháy mắt tiêu tán đi hết sạch.
"Ồ!"
Trên bầu trời, trong miệng thanh niên tóc vàng kia lập tức phát ra một tiếng kinh hô, sau đó con ngươi hơi rụt lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ thấy, sau khi ánh sáng vàng kia tiêu tán đi, trước mặt Yến chân nhân vậy mà xuất hiện một đạo thân ảnh thiếu niên!
Thiếu niên này, nhìn qua còn chưa tới hai mươi tuổi, bộ dáng tuấn lãng không tầm thường, thần sắc lạnh nhạt vô cùng, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm cho tâm tình hắn phải gợn sóng.
"Ngươi là người phương nào?"
Lúc này thanh niên tóc vàng đã không còn phách lối như vừa rồi, một mặt cảnh giác nhìn về thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở phía trước này.
Một chưởng vừa rồi của hắn tuy rằng chỉ dùng năm thành công lực nhưng cũng không phải người nào cũng có thể dễ dàng ngăn cản, chứ đừng nói, hắn thậm chí ngay cả đối phương xuất hiện khi nào? Cùng với ngăn lại một chưởng này của hắn như thế nào? Vậy mà hắn đều không có một chút phát giác nào!
Tu vi của đối phương cao bao nhiêu?
Chỉ sợ ít nhất cũng không kém hắn!
Phải biết, hắn thân là Thần tử của Thần giới, bản thân ở bên trong Thần giới là nhân vật thiên tài có tài năng xuất chúng nhất, được đề cử làm Thần Vương sau này.
Bây giờ, một tên thiếu niên so với hắn còn phải trẻ hơn, vậy mà có thực lực không kém gì hắn, điều này làm sao không làm cho hắn phải hãi hùng khiếp vía?
Mà cùng lúc đó, sau khi Yến chân nhân phản ứng lại, đồng dạng thấy được thân ảnh trước người kia, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, nhịn không được kinh hô lên, "Diệp, Diệp tiên nhân! Ngài đã tới?"
Người tới, chính là Diệp Trần!
Diệp Trần quay đầu lại, nhìn thoáng qua Yến chân nhân chật vật không chịu nổi, cười nhạt một tiếng:
"Yến chân nhân, từ kia chia tay đến bây giờ không có vấn đề gì chứ a!"
"Đa tạ Diệp tiên nhân nhớ tới, lão đạo ta..."
Yến chân nhân mới chỉ nói ra được một nửa, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, "Diệp tiên nhân cẩn thận!"
Hoá ra, thanh niên tóc vàng ở trên bầu trời kia vậy mà thừa dịp lúc Diệp Trần quay đầu nói chuyện, đột nhiên ra tay đánh lén Diệp Trần!
"Tử Vong Trớ Chú!"
"Chết!". ngôn tình hoàn
Hắn vốn vô cùng kiêng kỵ đối với Diệp Trần, bây giờ biết được thân phận của Diệp Trần, lại thấy hắn thế mà lộ ra sơ hở chết người như thế, đương nhiên sẽ không bỏ qua, trực tiếp sử dụng một kích mạnh nhất của chính mình.
Ầm ầm!
Sau một khắc, trong lòng bàn tay thanh niên tóc vàng kia vậy mà bắn ra một cái mũi tên màu xám, bắn thẳng tới Diệp Trần.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại giống như không nhìn thấy, mặc cho mũi tên quỷ di kia bắn trúng ở trên thân thể của hắn.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Thanh niên tóc vàng nhìn thấy một kích của chính mình thành công thì lập tức hưng phấn cười như điên:
"Diệp Cuồng Tiên! Ta là nên nói ngươi ngu ngốc? Hay là nên nói ngươi quá tự đại đây? Thậm chí ngay cả Tử Vong Trớ Chú của bàn Thần tử cũng dám đón đỡ!"
"Ngươi trúng tuyệt thế thần công của ta, nhiều nhất còn có thể sống được bảy ngày, bản Thần tửu nể tình ngươi cũng là một nhân tài, hôm nay không giết ngươi, cút nhanh lên đi! Kiệt kiệt kiệt!"
Yến chân nhân ở một bên nghe được điều này, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, không thể không nhìn về phía Diệp Trần.
Nhưng chỉ thấy thần sắc của Diệp Trần vẫn bình thảnh như cũ, khóe miệng lại lộ ra một vệt nhàn nhạt vẻ trào phúng, "Tử Vong Trớ Chú cức chó gì! Chẳng qua chỉ là loại bàng môn tả đạo còn chưa đủ tư cách mà thôi, cũng dám gọi là thần công? Ha ha ha!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cất cao tiếng cười dài, trung khí mười phần, không có bất luận một chút hiện tượng là bị thương nào cả.
Sắc mặt của thanh niên tóc vàng kia ngay lập tức thay đổi hoàn toàn, "Cái này! Cái này, cái này sao có thể?"
Thần công mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào, sau khi đánh trúng đối phương vậy mà không làm cho đối phương bị thương một chút nào!
Đó chỉ có hai loại khả năng:
Thứ nhất là trên người đối phương có pháp bảo khắc chế lực lượng Nguyền Rủa (Trớ Chú).
Thứ hai là thực lực của đối phương vượt xa hắn!
"Không! Đây không có khả năng! Tạp Tư Đặc ta tuyệt đối không có khả năng sẽ thua bởi một tên phàn nhân thế tục như ngươi!"
Thanh niên tóc vàng rống lớn một tiếng, tay phải bỗng nhiên lật một cái, trong tay xuất hiện thêm một cái quyền trượng màu bạc, sau đó thì quát lớn một tiếng:
"Thần Chi Quang! Tịnh hóa!"
Oanh!
Trên cái quyền trượng màu bạc kia lập tức bộc phát ra một đạo ánh sáng trắng chói mắt, bao phủ toàn bộ đại điện ở phái dưới vào trong đó.
"Xì xì xì ~~ "
Toàn bộ đồng thau chế tạo đại điện giống như bị axit sunfuric ăn mòn, vậy mà bắt đầu nhanh chóng tan rã!
Yến chân nhân vội vàng vận khí lấy chân nguyên trong cơ thể ra để ngăn cản, thế nhưng thậm chí ngay cả vòng bảo hộ chân nguyên mà ông ta vừa mới hình thành cũng bị ánh sáng trắng kia ăn mòn thật nhanh.
"Tê!!"
Yến chân nhân lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, hóa ra thanh niên thần bí trước mắt này lại có thực lực mãnh liệt tới như vậy!
Trước đó lúc đối phương với chính mình giao thủ cản bản không có sử dụng toàn bộ thực lực.
"Diệp tiên nhân cẩn thận a!"
Yến chân nhân hét lớn một tiếng, cả người đã vội vàng hoảng hốt lui ra bên ngoài đại điện.
Tuy nhiên, Diệp Trần từ đầu đến cuối vẫn đứng ở trong đại điện, không động đậy một chút nào.
"Chết đi!"
Hai mắt của thanh niên tóc vàng trở nên đỏ bừng, rống lớn một tiếng, trên quyền trượng màu bạc kia lại phát ra một đạo ánh sáng càng sáng chói hơn trước đó hướng Diệp Trần bắn nhanh mà tới.
Cuối cùng, lần này Diệp Trần từ từ ngẩng đầu lên, giống như cười mà không phải cười nhìn qua thanh niên tóc vàng có bộ mặt dữ tợn kia, khóe miệng hơi nhếch lên, từ từ mở miệng, trong giọng nói còn lộ ra vẻ trêu tức:
"Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi? Không thể không nói, ngươi quả thực quá yếu!"
P/S: Ta thích nào....chương thứ 5... các đậu hũ ủng hộ TLT nha..... truyện Hệ Thống Chưởng Môn đã full tổng số chương là 607, bắt đầu dịch cho hết truyện Hệ Thống Chưởng Môn cho dứt điểm nha mọi người.