"Phù phù!"
"Phù phù!"
Hai người Trương Xương Dân và Kim Triết Tú vẻ mặt cũng sớm đã dại ra, nghe được lời nói của Lý Trí Nghiên bao hàm cả cơn giận dữ, lập tức hai người đều bị dọa đến toàn thân run rẩy, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bắt đầu liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
"Chủ tịch đại nhân, ta sai rồi! Ta biết sai!"
"Tiểu thư Trí Nghiên, chúng ta thực sự không biết vị tiên sinh này là bạn của ngài, nếu như chúng ta biết thì cho dù có cho chúng ta lá gan lớn bằng trời, cũng không dám gây phiền phức với vị tiên sinh này a!"
Bọn họ vốn cho rằng thiếu niên này ngay cả thiệp mời đều không có, chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch không có một chút thân phận nào, coi như là biết một chút võ công, còn không phải mặc cho cho bọn họ tùy ý nhào nặn, chứ đâu có nghĩ đến đối phương lại có địa vị khủng bố như thế, ngay cả người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, người thừa kế Lý gia, vậy mà cũng phải tỏ ra cung kính lễ độ đối với người này!
Lý Trí Nghiên lại không để ý tới lời cầu xin của hai người một chút nào, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, cung kính nói:
"Diệp tiên sinh, ngài cảm thấy hai người này, nên xử lý như thế nào?"
Diệp Trần khoát tay áo, có chút không kiên nhẫn nói:
"Hai con con kiến hôi mà thôi, cô xem đó mà làm!"
Lý Trí Nghiên vội vàng khom người nói vâng, sau đó hơi suy tư một lát, hướng về phía mọi người xung quanh cất cao giọng nói:
"Từ giờ trở đi, Trương Xương Dân và Kim Triết Tú không còn là nhân viên của công ty giải trí SY chúng ta nữa, đồng thời ta tuyên bố, ngăn chặn triệt để hai người này!"
Nghe nói như thế, trên mặt của Trương Xương Dân và Kim Triết Tú không còn chút máu nào, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất.
Công ty giải trí SY, là công ty dẫn đầu về ngành giải trí ở Cao Ly quốc, hơn nữa hai người còn bị chính Lý Trí Nghiên chỉ đích danh chặn họ lại, sau này làm gì còn có cái công ty nào có cái lá gan muốn chết mà đi dùng bọn họ? Đây không phải là ngang nhiên đối nghịch với Lý gia sao!
Điều này có nghĩa là sự nghiệp tương lai của cả hai sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Trong lòng hai người giờ phút này, đã thực sự rất hối hận!!
Nếu như có thể làm lại, cho dù có tát chết bọn họ cũng không dám có ý đồ với Trang Phỉ Phỉ.
Sau khi Lý Trí Nghiên xử lý xong hai tên kia, thấy Diệp Trần không để ý, ngay sau đó một tên đại hán mặc áo đen đứng ở một bên khoát tay áo, sau đó có mấy người áo đen thi nhau tiến lên, mạnh mẽ kéo hai người đã giống như chó chết nằm co quắp trên mặt đất ra ngoài.
Mọi người ở xung quanh, thấy cảnh này, lập tức lại thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhớ Trương Xương Dân và Kim Triết Tú kia, tốt xấu cũng được coi như là nhân vật đại lão trong ngành giải trí của Cao Ly, không nghĩ tới Lý Trí Nghiên nói ngăn chặn là bị ngăn chặn, không lưu tình một chút nào!
Trong lúc nhất thời, mọi người đối với thân phận của tên kia thiếu niên thần bí kia càng thêm hiếu kì, đồng thời cũng cảm thấy thật sâu kính sợ.
Sau khi xử lý hai người này, Lý Trí Nghiên không thể không nhìn Trang Phỉ Phỉ đang ở bên cạnh Diệp Trần, trong lòng không hiểu dâng lên cảm giác ghen ghét, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại có loại cảm giác này, tuy nhiên trên mặt lại không thể hiện ra chút nào thay vào đó là một nụ cười hiền hòa, "Ngài là tiểu thư Trang Phỉ Phỉ sao? Ta đã từng xem qua tác phẩm của ngài, ngài đã là bạn của Diệp tiên sinh, sau này có gì cần ta giúp một tay thì có thể nói với ta."
Xoạt!
Khi Lý Trí Nghiên nói điều này lập tức dẫn tới một đám nam nữ diễn viên ở xung quanh ước ao ghen tị một trận.
Có câu nói này của Lý Trí Nghiên, ngay cả khi bạn là một người mới đến vừa mới bước vào công việc của ngành giải trí thậm chí còn không biết gì cả, nghĩ không hỏa lực cũng khó khăn!
Trang Phỉ Phỉ càng là kích động nói năng có chút lộn xộn, "Đa tạ... Lý chủ tịch!"
Vốn lấy lai lịch và địa vị của nàng, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp xúc được tới cấp độ như Trương Xương Dân, hơn nữa lúc nào cũng có thể bị quy tắc ngầm gây nguy hiểm, nơi nào có tư cách nói chuyện với ông chủ lớn của công ty giải trí SY?
Lúc đầu suýt chút nữa thì bị Trương Xương Dân và Kim Triết Tú sử dụng quy tắc ngầm, cô ta sớm đã nản lòng thoái chí, đang có ý định từ bỏ thế nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà ngược lại xoay chuyển tình thế leo lên được cây đại thụ như Lý Trí Nghiên này.
Đương nhiên, cô ta rất rõ ràng lý do vì sao mà Lý Trí Nghiên đối với mình như vậy, hoàn toàn là nể mặt Diệp Trần.
Điều này làm cho Trang Phỉ Phỉ rất là cảm kích đồng thời đối với thân phận thật sự của Diệp Trần thì càng ngày càng hiếu kì.
Cái tên này chẳng lẽ là công tử ca của một gia tộc siêu lớn nào đó của Hoa Hạ hay sao?
Nhưng cho dù như thế, Hoa Hạ và Cao Ly vốn là nước giếng không phạm nước sông, đường đường người thừa kế của Lý gia cũng không thể ở trước mặt hắn trở nên thấp kém tới mức độ như thế chứ?
Sau khi Lý Trí Nghiên tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu với Trang Phỉ Phỉ, ngay sau đó lại hướng về phía Diệp Trần cúi người hành lễ, cung kính nói:
"Diệp tiên sinh, tôi đây không quấy rầy hai người nữa, nếu ngài có việc gì cần, cứ việc phái người đến phòng khách số một tìm tôi!"
Sau khi nói điều này Lý Trí Nghiên mới cung kính rời đi.
Sau khi Lý Trí Nghiên đi, Trang Phỉ Phỉ lập tức uốn éo eo thon nhỏ, ngồi ở đối diện với Diệp Trần một lần nữa, đôi mắt to long lanh trợn lên thật lớn nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, sau khi dò xét trên dưới một lúc, thực sự không nhịn được nên không thể không hỏi, "Này, hai chúng ta cũng có thể coi là bạn bè đúng không? Tôi chỉ biết anh họ Diệp còn không biết anh tên gì đây!"
Diệp Trần ngẩng đầu liếc qua Trang Phỉ Phỉ vốn có ý định không trả lời, thế nhưng lại nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy cô gái này lại muốn bảo vệ mình, tuy rằng cách làm có hơi ngốc nghếch nhưng cũng coi như chân thành thật ý thế là thản nhiên nói:
"Diệp Trần!"
Trang Phỉ Phỉ lập tức vui mừng ở trong lòng, tuy nhiên ngay sau đó đôi mi thanh tú có chút nhăn lại, "Diệp Trần, Diệp Trần... cái tên này, làm sao mà nghe thấy lại quen tai như vậy?"
Trang Phỉ Phỉ nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên hoảng sợ nói:
"Tôi nhớ tới! Tôi có một người bạn thân vô cùng tốt, mấy tháng trước đột nhiên bị một trận bệnh nặng, sau đó cô ta nói cho tôi biết, cô ta bởi vì trận bệnh nặng này, đã thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước, hơn nữa cô ta còn không chỉ một lần nói với tôi rằng phu quân kiếp trước của cô ta, hình như cũng có tên là Diệp Trần!"
Diệp Trần nghe nói như thế, không khỏi lắc đầu, "Cô đây là đang nói về tình tiết trong phim truyền hình sao? Cô cho rằng tôi sẽ tin chuyện này?"
Nói xong, Diệp Trần liền đứng dậy định rời đi.
Cho dù trong lòng của hắn, đã miễn cưỡng công nhận Trang Phỉ Phỉ là bạn bè, nhưng chỉ là một người bạn qua đường bình thường mà thôi, hắn không có thời gian ngồi ở chỗ này chém gió nói bậy với nàng.
Không nghĩ tới, lời nói tiếp theo của Trang Phỉ Phỉ ngay lập tức khiến cả người Diệp Trần vì đó mà chấn động!
"Tôi không có lừa anh! Tôi nói đều là thật! Tuy rằng tôi cũng không biết nàng có phải bởi vì trận bệnh nặng kia ảnh hưởng tới đầu óc hay không mà trở nên vui buồn có chút thất thường, thế nhưng cô ta còn nói về chuyện của mình ở kiếp trước sống ở một cái thế giới kỳ lạ, người ở đó có bản lĩnh thần thông giống như thần tiên, có thể phi thiên độn địa, tay cầm nhật nguyệt, lực lượng của mọi người không thể tưởng tượng nổi, mà cô ta ở cái thế giới kia được người gọi là Hi Nguyệt tiên tử..."
Diệp Trần vốn chẳng thèm để ý gì nhưng khi nghe tới bốn chữ "Hi Nguyệt tiên tử", ngay lập tức đứng lên bám vào hai đầu vai của Trang Phỉ Phỉ, "Cô ta thực sự nói như vậy?"
Hắn vốn cho là Trang Phỉ Phỉ chỉ là đang cố ý nói bừa ra một câu chuyện, cố ý lấy loại chuyện này để kiếm cớ tán gẫu với mình, đã có chút không kiên nhẫn thế nhưng đột nhiên lại nghe được tên của người mình yêu ở kiếp trước, lập tức đứng ngồi không yên.
Trước tiên không cần biết Trang Phỉ Phỉ nói lời này đến cùng là thật hay giả, chỉ cần bốn chữ "Hi Nguyệt tiên tử" cũng đã đủ để cho hắn ta phải nghiêm túc!