Mục lục
Thần đế trọng sinh - Diệp Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gia chủ có lệnh! Đã đặt phòng tổng thống cho ba vị tại khách sạn Hildon để ở lại, mời ba vị khách quý di chuyển!"

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, mở miệng cao giọng nói, lại nói bằng tiếng Hoa Hạ rất lưu loát.

Tuy rằng ngoài miệng khá lịch sự, nhưng lại là đuổi người một cách trắng trợn.

Diệp Trần chậm rãi tiến lên, bảo vệ Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm ở sau lưng, thản nhiên nói:

"Đêm hôm khuya khoắt đuổi khách của các ngươi ra khỏi nhà, đây chính là đạo đãi khách của Bùi gia các ngươi sao?"

Người đàn ông trung niên kia kia lập tức trừng hai mắt một cái, "Bớt nói nhảm! Để cho các ngươi đi thì các ngươi đi, đã cho thể diện rồi mà còn không biết xấu hổ!"

Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Nếu như chúng ta không đi thì sao đây?"

Trên mặt người đàn ông trung niên lập tức cũng lộ ra một nụ cười lạnh, "Vậy chúng ta đành phải ném các ngươi ra ngoài đường cái đi!"

Nói xong lời này, người đàn ông trung niên trực tiếp vẫy tay một cái, "Lên!"

Một đám cao to vạm vỡ mặc áo đen ở xung quanh ngay lập tức thi nhau xông lên.

Đáng tiếc những con tôm con tép nhãi nhép này, ngay cả tư cách để cho Diệp Trần phải động thủ cũng không có.

"Hừ!"

Chân nguyên từ trong cơ thể phóng xuất ra, một đám to cao vạm vỡ mặc áo đen kia, trong nháy mắt toàn bộ bị đánh bay ra ngoài, từng người ngã xuống mặt đất, kêu rên thảm thiết.

Đây là Diệp Trần còn nhẹ tay, bằng không những người làm sao có thể còn sống?

Người đàn ông trung niên kia rõ ràng cũng không nghĩ tới, thiếu niên này mới nhìn qua có dáng vẻ yếu đuối, thế mà lại có được thực lực kinh khủng như vậy, ngay lập tức dọa hắn phải lùi lại liên tiếp mấy bước, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, chỉ vào Diệp Trần lắp bắp nói:

"Thánh Nhân! Ngươi lại là Thánh Nhân!"

Diệp Trần suy nghĩ, Thánh Nhân trong miệng người này, hơn phân nửa chắc là cách gọi cảnh giới của người Cao Ly đối với tông sư Hóa Kình trở lên.

Võ thuật của Cao Ly quốc được truyền thừa từ Hoa Hạ, tuy rằng ở bên trong chiêu thức của võ công có sáng tạo mới, thay đổi càng thêm hoa lệ, nhưng tu vi cảnh giới với võ giả Hoa Hạ căn bản là cùng một loại.

"Nói năng lỗ mãng! Phế một tay của ngươi!"

Khi Diệp Trần đang nói thì trực tiếp cong ngón tay búng ra.

"A!!"

Người đàn ông trung niên kia lập tức hét thảm một tiếng, sau đó nhận ra toàn bộ cánh tay phải của mình đã mất đi cảm giác hoàn toàn.

"Đi gọi gia chủ Bùi gia của các ngươi tới, ta muốn đích thân gặp gỡ hắn!"

Sau khi Diệp Trần hời hợt phể bỏ một cánh tay của người đàn ông trung niên kia thì trực tiếp ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng lần nữa.

Người đàn ông trung niên kia sớm đã bị dọa chọ sợ tới chết khiếp, khi nghe thấy lời này của Diệp Trần, nơi nào còn dám do dự, lập tức lộn nhào chạy đi.

Chỉ một lát sau, một nhóm người có khí thế hùng hổ chạy tới.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoẳng gần năm mươi tuổi, mười phần khí thế và một người có mấy phần giống với Bùi Quốc Hào, chắc là gia chủ đương thời của Bùi gia, Bùi Tuấn Khuê cha của Bùi Quốc Hào.

Mà ở bên cạnh Bùi Tuấn Khuê còn đi theo một ông lão mặc trang phục thời xưa của Cao Ly.

"Là Thánh Cảnh sao? Xem ra thực lực của Bùi gia, vẫn được coi là tương đối tốt!"

Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ thì mọi người của Bùi gia đã tiến lên phía trước, "Không biết có Thánh Nhân của Hoa Hạ đi tới nhà ta, không có tiếp đón từ xa được a!"

Bùi Tuấn Khuê tiến vào trong phòng cao giọng nói, ánh mắt rất nhanh đã nhìn chằm chằm vào trên người Diệp Trần, trong đôi mắt hiện ra vẻ giật mình.

Rất rõ ràng, hắn không nghĩ tới vị tông sư của Hoa Hạ này thế mà còn là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.

Tuy nhiên ngay sau đó, trên mặt của Bùi Tuấn Khuê lại hiện ra vẻ coi thường, quả thật đối phương còn trẻ tuổi như vậy mà đã có tu vi như thế, thiên phú quả nhiên rất không tầm thường, thế nhưng nghĩ thực lực của người này cũng không quá mạnh, nhiều nhất thì cũng chỉ có cảnh giới tông sư Hóa Kình bình thường mà thôi.

Mà bên cạnh hắn thế nhưng là có một vị Thánh Cảnh!

"Ta có lòng tốt mời mấy vị tới khách sạn nghỉ ngơi, vì sao các hạ phải đả thương người của chúng ta?"

Lời nói của Bùi Tuấn Khuê mang theo sự tức giận, hiển niên là có ý định hỏi tội.

Diệp Trần liếc mắt lườm Bùi Tuấn Khuê, thản nhiên nói:

"Ngươi chính là cha của Bùi Quốc Hào đúng không? Vậy ta cũng không nhiều lời với ngươi!"

Nói đến đây, Diệp Trần chỉ vào Tưởng Tiểu Cầm, "Ta đến lần này là vì lấy lại công đạo cho chị của ta! Ta cho các ngươi khoảng thời gian là ba ngày, hủy bỏ hôn ước với Lý gia, để cho Bùi Quốc Hào cưới Tưởng Tiểu Cầm làm vợ! Bằng không, Bùi gia của các ngươi cũng không cần thiết phải tồn tại!"

Mọi người của Bùi gia đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thi nhau giận dữ, "Tiểu tử này thực sự bị điên rồi!"

"Lại dám nói chuyện với gia chủ như vậy!"

"Ta nhìn hắn là không muốn sống nữa rồi!"

...

Bùi Tuấn Khuê cũng giận quá mà cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, lạnh giọng nói:

"Tiểu tử! Ngươi biết ngươi đang nói gì sao? Lúc đầu ta nể tình các ngươi là bạn bè của Quốc Hào, cho nên mới nhường nhịn ngươi nhiều lần như vậy, ngươi đừng có bắt ta phải làm ra chuyện gì đó khác người!"

Diệp Trần cười lạnh, "Ta chính là bắt ngươi đó, ngươi muốn làm sao?"

Bùi Tuấn Khuê lập tức trừng hai mắt một cái, "Ngươi muốn chết!"

Lão giả bên cạnh Bùi Tuấn Khuê kia, lập tức tiến lên một bước, khí thế trên người đã triển lộ ra, lãnh đạm nói:

"Tiểu tử! Bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi, sau đó thì ngoan ngoãn xéo đi, gia chủ của chúng ta là người nhân từ, có lẽ sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"

Nhưng mà, Diệp Trần vẫn cứ ngồi ngay ngắn ở đó, từ từ thưởng thức chén trà trong tay như thể không nghe thấy gì.

Lão giả thấy thế thì lập tức nhướng mày, đang muốn xuất thủ thì lúc này ở phía sau xuất hiện một người đàn ông trung niên, "Phác trưởng lão! Đối phó một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này thì không cần lão nhân gia ngài phải xuất thủ!"

"Hây!"

Người đàn ông trung niên kia quát lớn một tiếng, trực tiếp đi nhanh xông tới trước mặt Diệp Trần, giống như mãnh hổ xuống núi, chẳng những khí thế oai phong, hơn nữa dáng điệu rất đẹp mắt, rất có tính chất thưởng thức.

"Hay!"

Mọi người của Bùi gia thấy thế thì thi nhau lớn tiếng khen hay!

"Kim giáo đầu không hổ là thiên tài võ đạo tuyệt đỉnh của Cao Ly quốc chúng ta! Tuổi còn trẻ đã đi vào cảnh giới Thánh Nhân, tương lai đạt tới cảnh giới Chí Nhân, Thần Nhân cũng không phải là không có khả năng a!"

Hóa ra, cảnh giới võ đạo của Cao Ly quốc được chia làm Thánh Nhân, Chí Nhân, Thần Nhân đối ứng với tông sư Hóa Kình, Thánh Cảnh và Thần Cảnh của Hoa Hạ.

Người đàn ông trung niên này ở cái độ tuổi này đã đạt tới cảnh giới tông sư Hóa Kình, cho dù ở Hoa Hạ có rất nhiều người tài giỏi cũng cũng có thể được tính là thiên tài võ đạo.

Kim giáo đầu nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người Bùi Gia, lập tức càng thêm đắc ý, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Trần, "Tiểu tử! Ta cho ngươi thêm một cơ hội...A!"

Kim giáo đầu còn chưa nói hết lời thì đột nhiên lại hét thảm một cái, giống như bị một một chiếc xe tải có trọng tải lớn đâm đúng người, trực tiếp bay ngược ra ngoài!

Cùng lúc đó, giọng nói của Diệp Trần vang lên thêm một lần nữa, "Muốn đánh thì đánh mịa đi, thằng này từ đâu lòi ra mà nói nhảm nhiều như vậy!"

Phù phù!

Giọng nói rơi xuống đồng thời kim giáo đầu đã bay tới hơn mười mét mới nặng nề ngã xuống chẳng may đầu đụng phải chậu hoa cảnh ở gần kệ rượu, chậu hoa vỡ tan mà kệ rượu thì lung lay sau đó hắn phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng còn chưa hết ở trên kệ rượu đang lung lay kia lại có một chai rượu vang từ trên kệ rơi xuống "Cực" một tiếng, chỉ thấy hắn cong người lên ngẹo đầu rồi ngất xỉu.

Xoạt!

Mọi người của Bùi gia ngay lập tức xì xào bàn tán, không thể không lùi lại, sau đó tỏ ra hoảng sợ, nhìn về phía thanh niên vẫn còn đang ngồi ở trên ghế nhàn nhã thưởng thức trà kia.

Nhân vật giống như chiến thần trong lòng bọn họ, thế mà lại bị người thiếu niên Hoa Ha vừa mới nhìn qua không đáng chú ý chút nào này miểu sát rồi?

Thế nhưng rõ ràng là hắn vẫn ngồi ở chỗ đó chẳng hề làm gì cả?

Duy chỉ có lão giả Thánh Cảnh (tức Chí Nhân như Cao Ly gọi) kia, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm túc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp rần, nói:

"Chí Nhân! Không nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới Chí Nhân!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK