Sau khi giết Sơn Thôn Phú Giang, chủ lực của phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu trên cơ bản đã bị Diệp Trần chém giết hầu như không còn, còn về những tiểu lâu la kia, căn bản không đáng để Diệp Trần ra tay.
Nắm lấy cổ tay của Lâm Vũ Y, sau khi nhảy vọt liên tiếp mấy cái, hai người cũng đã đi ra bên ngoài mấy dặm.
Từ lúc hai người bước chân vào cứ điểm đến lúc rời khỏi, trước sau chẳng qua cũng chỉ có năm tới sáu phút mà thôi.
Lâm Vũ Y được Diệp Trần mang theo nhảy vọt ở trên không trung giống như cưỡi mây đạp gió, không thể không quay đầu nhìn về phía gương mặt đẹp trai kia của Diệp Trần, trong lúc nhất thời có chút ngây dại, "Sư phụ đúng là tiên nhân a! Không biết lúc nào ta cũng có thể lợi hại được giống như sư phụ a..."
...
Sau khi diệt phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu, Diệp Trần mang theo Lâm Vũ Y đi tới sân bay trực tiếp chạy tới mục tiêu tiếp theo: phân bộ vùng Đông Bắc của tổ chức Sam Khẩu!
Sau hai tiếng, cứ điểm phân bộ vùng Đông Bắc của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau năm tiếng, cứ điểm phân bộ vùng Trung Bộ của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau tám tiếng, cứ điểm phân bộ vùng ngoại ô của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau chín tiếng rưỡi, cứ điểm phân bộ vùng trung tâm của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
...
Chớp mắt một cái, thời gian chỉ trong một đêm vậy mà vội vàng mà qua, đối với tuyệt đại đa số người của Đảo quốc mà nói, đây chẳng qua chỉ là một buổi tối bình thường như bao ngày.
Thế nhưng đối với tổ chức Sam Khẩu, thế lực lớn đệ nhất Đảo quốc này mà nói, trong một đêm này, đã định sẵn là một cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi!
Ai có thể nghĩ tới, tổ chức Sam Khẩu thế lực lớn nhất của Đảo quốc, chỉ trong một đêm ngắn ngủi này, gần như sắp bị người hốt sạch!
Ngoại trừ tổng bộ ở đảo Thần Châu và phân bộ ở xa xa ngoài đảo trên biển kia ra, sáu đại phân bộ còn lại tính cả phân bộ Quan Đông hôm qua bị diệt mất, tất cả cứ điểm phân bộ đều toàn quân bị diệt!
...
Ở trong một khách sạn năm sao trong tỉnh Hương Xuyên của Đảo quốc, Lâm Vũ Y theo Diệp Trần bôn ba một đêm, thực sự quá mệt mỏi, lúc này đang ngủ ở trong phòng.
Diệp Trần thì ngồi trên ghế salon ở bên ngoài phòng khách, dùng máy tính trong phòng tổng thống, tùy ý lật xem mấy trang website.
Chỉ thấy đầu đề của mỗi một trang web tin tức lớn đều có một dải chữ rất bắt mắt:
"Sau khi cứ điểm phân bộ Quan Đông của tổ chức Sam Khẩu bị tiêu diệt tiếp đó trong một đêm sáu cứ điểm phân bộ lớn của tổ chức Sam Khẩu bị tàn sát hầu như không còn!"
"Theo như tin đã đưa, cứ điểm sáu phân bộ lớn của tổ chức Sam Khẩu cùng với phân bộ Quan Đông bị tán sát vào tối hôm trước, tổng cộng có hơn nghìn người, toàn bộ đều chết một cách không bình thường, đến nay cảnh sát còn chưa có điều tra ra hung thủ sử dụng loại vũ khí nào!"
"Theo như tin đồn, ở trong cứ điểm phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu, phát hiện dấu của một cái bàn tay rất lớn mà Sơn Thôn Phú Giang trưởng khu vực phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu dường như là chết dưới cái bàn tay khổng lồ này!"
"Từ vụ án vừa mới xảy ra, cảnh sát vẫn luôn giữ kín tình tiết của vụ án như bưng, dường như ở trong đó còn liên quan tới một cỗ lực lượng thần bí nào đó!"
...
Diệp Trần một mặt thản nhiên tùy ý lướt nhìn một lúc và thấy rằng vấn đề này không chỉ được đưa lên trên các trang web tin tức lớn, mà ngay cả mỗi một loại diễn đàn và thậm chí giao tiếp xã hội dựa trên phần mềm, tất cả cũng đề hoàn toàn bùng nổ đã trở thành chủ đề nóng của toàn dân.
Đối với chuyện này, Diệp Trần không cảm thấy có gì là lạ, dù sao, tổ chức Sam Khẩu là thế lực lớn nhất của Đảo quốc, ở trong mắt dân chúng của Đảo quốc tuyệt đối thuộc về tồn tại chỉ có thể ngưỡng vọng, thậm chí ở một mức độ nào đó, lực uy hiếp còn hơn cả chính phủ quốc gia!
Thế nhưng bây giờ, lại dễ dàng bị người diệt đi liên tiếp bảy phân bộ lớn, tiêu diệt hơn nghìn người, đã vậy còn bị tiêu diệt một cách bí ẩn, không ai truy ra được nguyên nhân rốt cuộc là sao.
Phải biết rằng tất cả thành viên của tổ chức Sam Khẩu gộp chung lại một chỗ thì số lượng người phải lên đến mấy vạn người, nhưng hơn một nghìn người này của bảy đại phân bộ lớn tuyệt đối đều là lực lượng trung kiên của tổ chức Sam Khẩu!
Những người này toàn bộ đều bị chém giết, toàn bộ tổ chức Sam Khẩu cũng đã bị hủy diệt hơn nửa.
Đối với toàn bộ Đảo quốc mà nói, trong mấy chục năm trở lại đây là sự kiện gây chấn động dư luận lớn nhất.
Mà đối với tổ chức Sam Khẩu mà nói thì từ lúc thành lập cho tới nay thì chưa bao giờ phải chịu đựng chuyện lớn kinh thiên như vậy!
Thậm chí tổn thất bậc này đã vượt qua thời điểm năm xưa Mỹ quốc chiếm lĩnh Đảo quốc.
Tuy nhiên, điều Diệp Trần không có nghĩ tới, phản ứng của dân chúng bình thường của Đảo quốc đối với chuyện này, ban đầu là hết sức kinh hãi và nghi ngờ, chờ sau khi biết đây là tin tức chính xác thế mà cả một bộ phận lớn đều vỗ tay bảo hay!
"Ác giả ác báo! Thấy được chưa, đây chính là kết quả của những phần tử xấu!"
"Theo ta nói thì đây chính là thần linh trừng phạt!"
"Có lẽ bởi vì tội ác của tổ chức Sam Khẩu, ngay cả Thiên Chiếu đại thần cũng không nhìn nổi đi!"
"Thần linh không có gì là không làm được a! Van cầu ngươi, nhanh giải cứu nốt đảo Thần Châu của chúng ta đi!"
...
Sau khi Diệp Trần nhìn thấy một số người dân mạng nhắn lại, không thể không cảm thấy buồn cười, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, mình giết nhiều người như vậy, chẳng những không có bị người coi là ác ma, thế mà ngược lại trở thành anh hùng trong lòng những người dân của Đảo quốc kia!
Thậm chí còn có rất nhiều người ở trên mạng internet còn cầu hắn nhanh đi diệt tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu ở đảo Thần Châu.
Nhìn thấy kết quả này, thật đúng là khiến Diệp Trần có chút dở khóc dở cười, "Xem ra cái tổ chức Sam Khẩu này, ngày thường làm quá nhiều chuyện ác, tiêu diệt bọn chúng đúng là tiện tay làm chuyện tốt cho dân chúng của Đảo quốc!"
"Cái con mẹ nhà nó, kịch bản như này hình như không đúng cho lắm a!"
...
Mà lúc này, ở tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu trên đảo Thần Châu!
"Chết tiệt!!"
Hai mắt của Bán Tàng Hùng Nhất tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu đã đỏ ngầu, gần như đều nhanh muốn phun ra lửa!
"Rốt cuộc là do ai làm? Điều này sao có thể! Ta muốn phanh thây xé xác hắn!"
Bán Tàng Hùng Nhất đã gầm thét ròng rã hơn một giờ, vẫn tức đến toàn thân như phát run.
Mà vẻ mặt của đám cao tầng khác của tổ chức Sam Khẩu cũng đều đang tái mét mặt, như thể chết cha chết mẹ.
Không, chuẩn xác mà nói, đối với bọn họ mức độ nghiêm trọng của chuyện này đã hơn cả cha mẹ chết!
Hôm qua cứ điểm phân bộ Quan Đông bị người đồ diệt là đã để cho tổ chức Sam Khẩu bị tổn thất nặng nề, nguyên khí đại thương, trong vòng mấy năm đều khó có thể khôi phục được.
Không nghĩ tới, lúc này vậy mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi, không chỉ trong một đêm, toàn bộ sáu cứ điểm phân bộ lớn, thế mà bị người đồ sát toàn bộ hầu như không còn!
Cho dù là tìm được hung thủ phía sau thì cơ nghiệp mấy chục năm của tổ chức Sam Khẩu bọn họ, trên cơ bản cũng đã bị hủy đi hơn phân nửa!
Ở mười năm sau thậm chí là mấy chục năm sau đều chỉ sợ là khó mà khôi phục được như hiện giờ.
Nói đây là tai họa ngập đầu cũng không quá đáng chút nào!
Bán Tàng Hùng Nhất lại gầm thét một lúc, cảm xúc cuối cùng cũng tạm thời ổn định lại, lúc này mới nhìn về phía Ma Sinh Thác Chân, "Ma Sinh thúc thúc, việc này ngài thấy thế nào?"
Ma Sinh Thác Chân trầm mặc một lát, mới từ từ mở miệng nói:
"Xem ra dự đoán trước đó của chúng ta đã sai lầm, thực lực của người này đã vượt qua khỏi tưởng tượng của chúng ta! Có lẽ, ta đã đoán ra được hắn là ai!"
Mọi người nghe được điều này thì tất cả lập tức đều gật mình, Bán Tàng Hùng Nhất thì hai mắt trừng một cái, "Ma Sinh thúc thúc, ý của ngài là nói, chuyện này là do một người gây nên? Ở Đảo quốc chúng ta người có thực lực như thế, chỉ sợ cũng chỉ có hai người a? Hơn nữa tuyệt đối không phải là hai người này!"
Ma Sinh Thác Chân hít sâu một hơi nói:
"Nếu như người này là từ bên ngoài Đảo quốc thì sao đây?"
Bán Tàng Hùng Nhất nghe được điều này thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi, dường như đã nghĩ tới điều gì đó, gần như cùng lúc mở miệng với Ma Sinh Thác Chân nói:
"Diệp Cuồng Tiên!"