Chương 9 Ngoan nào
Chưa tới năm giây, Minh Vy đã ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ. Hải Lâm nghiêng người nhìn cô, đôi mắt
dạt dào hứng thú, hắn xoa đầu cô: “Thế này mới ngoan” Minh Vy cảm giác cô như thú cưng của hắn vậy.
Bàn tay Hải Lâm dời đến cái má non mền của cô, nhéo nhéo liên tục.
Cô khó chịu muốn né đi nhưng chẳng dám chỉ lí nhí nói: “Cậu chủ em... sắp trễ rồi” Chẳng hiểu sao bàn tay
Hải Lâm cứ mân mê khắp mặt cô, chẳng chịu rời đi. Ngón tay hết nhéo nhéo mà cô thì lại bóp bóp mũi, bây giờ thì sờ lui sờ tới trên trán cô mãi.
Minh Vy mím môi, lại nhắc nhở: “Em sắp trễ học rồi ạ”
Thanh âm nhỏ bé nhẹ nhàng như sợi lông mượt mà vượt qua ngực hắn, có chút ngứa ngáy lại có chút
xuyển xào. Đến cả giọng nói cũng đáng yêu như thế? Thật muốn cắn cho một cái.
Hải Lâm kề sát mặt cô, bàn tay trên trán vẫn không chịu rời đi. Thấy hắn cứ sắp tới, cô theo bản năng nhích
người về sau nhưng lưng đã chạm tới cửa xe không thể nào trốn được nữa.
Minh vừa sợ vừa khẩn trương, cô cuống cả lên: “Cậu chủ, em sắp trễ học rồi” Cô nức nở, môi nhấp nhấp
liên tục, hai mắt chớp chớp mãi tựa như một giây sau đó nước mắt sẽ trào ra ngay lập tức.
Hải Lâm biết cô đang sợ hắn. Tối qua hắn “dạy dỗ” có một chút cô đã sợ đến mức khóc không ra hơi. Bây
giờ nhìn thiên hạ trước người đang run lẩy bẩy, hắn vừa thương lại vừa có chút ngứa ngáy, thật muốn trêu
chọc cô, nhưng cuối cùng viên mắt đỏ ửng kia khiến hắn phải nhịn lại.
Hắn xoa xoa trán cô, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Là tay tôi nóng hay trán em nóng?”
Minh Vy có chút ngẩn người, nhất thời rối rắm: “Tay... là tay cậu chủ, không phải trán em” Cố sợ nói ra Hải
Lâm lại hỏi này hỏi nọ, cô sẽ trễ giờ mất.
“Em sắp trễ rồi, cậu chủ" Cô lại rẻo.
Hải Lâm nhíu mày, dường như chẳng quan tâm lời cô nói, hắn tiếp tục áp sát cô, má kề má với cô: “Em bị
sốt à?”
“Không phải” Cô tránh đi, giọng nói cao lên kiên quyết phủ nhận, biểu tình có chút gấp gáp, hai tay chống trước ngực hắn yếu ớt đẩy ra: "Cậu chủ tránh ra đi. Em sắp trễ học rồi.”
Hải Lâm nhíu mày nhìn cô, một tay bắt lấy hai cổ tay cô níu lại: “Tay cũng nóng thế này. Là bị sốt sao?”
“Em... em đã nói không phải mà. Em không sốt mà." Cô bướng bỉnh. Khẩn trương gấp gáp đến nỗi hai má đều đỏ bừng cả lên.
Hải Lâm thấy có một mực phủ nhận như vậy, trong đầu lại nghĩ có thể là tay mình nóng thật. Nhưng nhìn
hai má đỏ bừng của cô, hắn lại lập tức phủ nhận suy nghĩ điên rồ của mình. Minh Vy thấy hắn cứ nhíu mày
nhìn cô, tựa như đang đắn đo suy nghĩ điều gì. Một giây sau đó, khi cô vẫn còn đang ngơ ngác thì bỗng trên
trán truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Mềm mềm, mát lạnh, ẩm ướt như miếng kem pudding chạm qua. Khi ý thức được vấn đề, thì cảnh môi ai đó đã rời đi. Đã thế còn vô lại nói một câu: “Rõ ràng là trán em nóng” Minh Vy còn đang mơ hồ ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì đến cả tay cũng bị ai đó chiếm tiện nghi, hôn
không sót chỗ nào.
Minh Vy ngơ một chỗ nhìn Hải Lâm, miệng há ra không khép lại được. Cô không tin nổi là mình vừa bị một
người cường hồn trắng trợn như thế.
Lúc này, một tay Hải Lâm áp lên trán cô, một tay nắm chặt tay cô đưa lên má.
“Vy, em sốt thế này con giấu tội” Nói rồi, hắn sốt sắng trở lại ghế ngồi. Đạp chân ga, tăng tốc, xe nhanh chóng chạy đi. “Tôi đưa em đến bệnh viện” Hắn nói.
Nghe thấy câu nói này của hắn, cô lập tức hoàng hôn, nhìn cảnh vật ngoài cửa từng chút lùi về sau càng
khẩn trương hơn: “Không được. Hôm nay em có tiết kiểm tra. Cậu chủ dừng xe lại đi. Dừng xe”
Hải Lâm dường như không để tâm lời cô nói, hắn không nhìn cô mà đáp: “Ngoan. Ngồi yên đi” Minh Vy càng cuống hơn: “Em không đi bệnh viện mà. Cậu chủ chở em tới trường đi. Em sắp trễ rồi”. Vận tốc xe càng nhanh hơn. Minh Vy nghĩ đến bài kiểm tra quan trọng càng khẩn trương, nước mắt ấm ức đã chất đầy trong hốc mắt. Tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng độc đoán chuyển quyền như vậy?
Chuyện gì cũng toàn quyền quyết định, căn bản không hề để tâm đến lời cô. Tổi qua cũng vậy, bây giờ cũng vậy, nếu không phải đêm qua tại Hải Lâm làm càn, cô cũng không cần đi tắm khuya, không cần bị sốt, không cần ngồi xe hắn đến trường.
Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng không nhịn được ủy khuất. Cô bật khóc nức nở: “Em không đi. Em không đi. Cậu chủ dừng xe lại, nếu không em lập tức nhảy xuống. Dừng xe. Huhu... Em nói dừng xe” Tiếng khóc nức nở của Minh Vy khuếch đại vào tại Hải Lâm, bén nhọn, nhức nhối. Cô khóc oa oa như đứa
trẻ, tựa như đang chịu một ấm ức khó chịu tột cùng nào đó. Hắn có chút bất ngờ, thấy cô khóc thương tâm
như vậy cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Xe nhanh chóng tấp vào lề. Minh Vy vẫn chưa dừng khóc được, miệng nhỏ còn bật ra vài tiếng nấc nhẹ.
Hải Lâm lóng ngóng cả tay chân, thấy Minh Vy khóc đến họ ra càng hoảng hơn. “Được rồi. Được rồi. Không đi bệnh viện, không đi, không đi. Tôi đưa em về trường. Nín nín... “Hắn thấy
nước mắt cô tèm nhem trên mặt, rút khăn giấy định lau cho cô nhưng Minh Vy lập tức nẻ ra, cô hét lên:
“Đừng chạm vào em!!!!!”
Hải Lâm đứng hình mất năm giây.
Hắn thì đây là lần đầu tiến hắn bị một cô gái hét thẳng vào mặt như thế. Bất quá, bộ dạng cố gái nhỏ rơi nước mắt quá đáng yêu, hắn chẳng hề khó chịu, Minh Vy hiếm khi nổi giận với ai bao giờ, lúc nào cũng mềm mềm đáng yêu, ai bảo gì cũng dạ dạ vâng vâng, hôm nay lại xù lông trước mặt hắn. Hải Lâm có chút kinh hỉ, dù sao thì cô cũng nổi giận với mình hắn thôi còn gì?
Hải Lâm cười cười, hắn đưa hai tay lên trời, vờ như đầu hàng, cất giọng nhẹ nhàng dỗ cô: "Ok! Tôi Không chạm vào. Không chạm vào em nữa ha. Tôi đưa em về trường được chứ?”
Minh Vy khóc đến chóp mũi cũng hồng lên, khuôn mặt cô trắng nõn phớt hồng, hai má bánh bao phúng phính ướt nước mắt, trông tươi mọng như quả đào tươi. Thật muốn nhéo cho một cái. Nghe hắn nói đưa cô
về trường, cô vội vã lau nước mắt, thút thít gật đầu. Hàng mi ướt nhẹp chớp chớp, đôi mắt trong veo vừa rửa
sạch như mặt hồ mùa thu, cô lí nhí: "Cậu đưa em về với. Em sắp trễ rồi”
Cô nói rất nhỏ nhưng hắn nghe được, nghe rõ đến nhũn cả tâm can. Thật muốn ôm cô một cái, rút cuộc là vì cái gì đến thở cũng dễ thương như thế.
Hải Lâm chẳng kháng cự lại sự mềm mại đáng yêu của Minh Vy, hắn quay xe nhanh chóng đưa cô về trường. Cũng may là hắn lái nhanh, về đến cổng trường vẫn còn năm phút mới vào học.
Nhìn thấy cổng trường bên ngoài, Minh Vy mừng rỡ ra mặt. Biểu tình hoan hỉ nhìn Hải Lâm vì mắt vẫn còn ướt nên nhìn cô cười có phần tội nghiệp.
Cô gái này dễ vui cũng dễ buồn, đơn thuần như đóa sen nhỏ, tỏa ra hương thơm khiến người khác dễ chịu luyến lưu. Mà hắn càng lúc càng si mê, càng lúc càng quyến luyến đóa sen này.
Thấy Minh Vy đang cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe hắn liền nói: “Kiểm tra xong, xin thầy cô ra ngoài giữa tiết, tôi đưa em đến bệnh viện” Minh Vy nghe vậy liền muốn từ chối, cô không muốn đi cùng Hải Lâm. Không muốn. Chỉ là còn chưa kịp nói tiếng nào thì người nào đó đã lên tiếng chặn đứng lời cô: “Thống nhất vậy đi. Khoảng 10 giờ tôi sẽ đậu xe trước cổng trường, em không ra thì tôi tự vào” Có nhấp môi, muốn nói gì đó nhưng Hải Lâm lại làm như không thấy, hắn xoa xoa đầu cô: “Ngoan. Vào học
đi. Lát tôi đến”
Minh Vy né tránh bàn tay của Hải Lâm, cô nói: “Em khỏe mà. Không cần đi bệnh viện đầu. Hơn nữa, cậu
chủ còn phải đi làm nữa. Em không muốn phiền cậu chủ”
Nghe thấy lời của Minh Vy, hắn chỉ cười một tiếng, ôn nhu nhìn cô: “Tôi không phiền cũng không bận” Hắn
xoa đầu cô: “Ngoan, nghe lời.”
“Nhưng em không thích đi” Cô bật lại ngay, ánh mắt hiện rõ sự không tình nguyện.
Hắn nhéo nhéo cái má phấn nộn của cô, thản nhiên nói: “Không thích đi thì tôi đưa em đi, đâu ai bắt em đi một mình. Ngoan, nghe lời biết không? Sốt rất nguy hiểm, lát nữa tôi cho người đem thuốc hạ sốt đến cho em trước. Đến 10 giờ, sau khi học xong tôi đến đón em” Mặt mày Minh Vy nhăn một đống. Hắn cười dịu dàng nói: “Ngoan nào.”