Xem ra không dạy dỗ một lần thì không thể nhớ được “Ai là cậu chủ của em hả?” Hắn thấp giọng cảnh cáo lần nữa. Minh Vy biết điều lập tức sửa lời lại ngay: “Anh.. Lâm...” Cô gọi có phần gấp gáp nhưng giọng nói lại hết sức ngọt ngào. Ông trời không những phú cho cô một khuôn mặt dịu dàng hiền lành mà còn ban cho cô một giọng nói khiến người nghe người thích. Hải Lâm nghe đến đây, sắc mặt mới hòa hoãn đi một chút. Nói sao nhỉ? Cũng êm tại đây. Người nào đó được đằng chân lên đằng đầu, giả vờ lạnh mắt, nghiêm túc ra lệnh: “Gọi cái gì, không nghe thấy?”
Minh Vy mím môi, lại nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh Lâm” Ngọt ngào dễ chịu như rót mật vào tai. Khóe môi hắn hơi cong lên: “Một lần nữa” Cứ như vậy, không biết bao nhiêu cái “một lần nữa” đến khi xe dừng lại trước cổng biệt thự, hắn mới vừa lòng buông tha. Lúc này, Minh Vy vẫn chưa có cơ hội để nói lên ý nguyện của mình, cô đưa mắt nhìn cánh cổng đồ sộ bên ngoài, trong lòng thoáng qua cảm giác nặng nề. “Xuống xe” Hải Lâm mở cửa, đứng chờ cô sẵn bên ngoài.
Minh Vy nắm chặt dây an toàn, ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn. Thứ đẹp nhất trên gương mặt cô, có lẽ là đôi mắt lưu ly đó, khi vui vẻ thì lấp lánh ý cười, khi buồn bã lại ảm đạm như mặt hồ yên tĩnh mùa thu, khi ủy khuất ấm ức lại long lanh ánh nước trong veo khiến người ta nửa muốn yêu thương dỗ dành nửa muốn ức hiếp khi dễ đến khi cô nước mắt lưng tròng mới thôi. Hải Lâm thuộc kiểu người thứ hai.
Lúc này, nhìn vẻ mặt ấm ức nén nhịn nước mắt của cô, hắn thật muốn đóng cửa lại, ép chặt cô lên ghế, hung hăng khi dễ chà đạp một phen, đến khi nào cô phát khóc mới thôi. Đến cả chính Hải Lâm cũng cảm thấy sợ hãi trước ý nghĩ điên cuồng của mình, chỉ là cũng không phải lần đầu tiên trong đầu hắn tồn tại những suy nghĩ biến thái này, bất qua từ năm Minh Vy 14 tuổi, ánh mắt Hải Lâm nhìn Minh Vy đã thay đổi.
Cô gái nhỏ trổ mã thay đổi rất nhanh, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi sữa nhàn nhạt vừa non vừa mềm, hắn là một người đàn ông bình thường, lại đang ở độ tuổi sung mãn nhất nếu ở bên cạnh người con gái mình yêu mà không có bất kì phản ứng nào thì có lẽ hắn nên đi tìm bác sĩ càng sớm càng tốt. Bất quá, bây giờ cô vẫn còn qua nhỏ, mọi chuyện còn quá sớm, hắn không muốn làm cô sợ. Thế nhưng, có vẻ như con quái thú trong Hải Lâm còn chưa bộc lộ nhưng cô đã sợ hãi quá rồi.
Bằng chứng là bây giờ, hắn còn chưa nói gì, còn chưa làm gì, mặt mày Minh Vy đã tái mét, cô nắm chặt lấy dây an toàn như nắm lấy chiếc phao an toàn giữa biển khơi sóng dữ, đầu ngón tay trắng bệch dọa người, sợi đến lắp bắp nhưng giọng nói vẫn quật cường đầy kiên quyết: “Em... em không muốn ở đây nữa, anh anh cho em về, em muốn về nhà, bà chủ... vú Ni sẽ lo lắng. Em phải về”. Lại là cái lí do cũ rích này? Bây giờ lại còn đem cả mẹ hắn ra để nhắc nhở? Giỏi đấy. “Muốn về à?” Hắn cúi người, kề sát mặt cô, nhẹ nhàng hói. Minh Vy hơi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đen bóng sáng quắc của hắn, trong đó hiện lên ý cười tham thúy khó đoán. Cô nuốt nuốt nước bọt, không dám nhìn lâu vào đôi mắt ấy, né tránh nói: “Em không thể ở đây, anh... anh đừng ép em. Em sẽ nói cho bà chủ.”
Ô?
Khá nhỉ? Nói cho mẹ hắn nữa cơ? Rất tốt, rất tốt. Hắn cười khẩy, dịu dàng đáp lại: “Em nói đi, anh không quản. Em nói luôn cả chuyện tối qua em và anh đã
làm với nhau luôn đi, xem thử mẹ anh phản ứng thế nào? Chậc... Chắc là sẽ vui lắm đấy?”.
Minh Vy nhận ra tia cười nhạo trong mắt Hải Lâm, cô nghẹ ngào cúi đầu, nén nước mắt vào trong, ấm ức nói: “Em muốn về, em không vào đầu, cậu chủ đừng ép em nữa... em sẽ nói cho cho bà chủ, nói cho vú Ni.”
Dáng vẻ Minh Vy đáng thương giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, lông mi hơi rũ xuống che đi đôi mắt long lanh ngấn nước, môi hồng cắn chặt lại, hắn biết nhanh thôi, cô nhóc này sẽ bị hắn khi dễ khóc nấc lên cho
mà xem. Thế nhưng khóc thì sao, cô có khóc đến mai cũng vô ích.
“Bây giờ em có xuống hay không? Hắn nhàn nhạt hỏi lại một câu, đây xem như là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho cô, kiên nhẫn đặt trên người bảo bối nỏ này quá nhiều rồi. .
Cô gái trong xe ngồi ngoan ngoãn trên ghế, đầu hơi cúi xuống, hai tay nắm chặt dây an toàn, cô lắc đầu, giọng ấm ức: “Anh đưa em về, em không vào nữa đầu, đây không phải nhà em, không phải... Á” Ai thèm nghe
mấy cái lí do vớ vẩn này, Hải Lâm tuyệt đối không muốn nghe, cô còn chưa nói xong, hắn đã dứt khoát giựt chốt dây an toàn, kéo cô xuống rất thô bào. Động tác ngang ngạnh, nhanh chóng đến mức Minh Vy không kịp phòng bị, đầu gối dập mạnh xuống đường, chưa kịp đứng lên, Hải Lâm đã lôi kéo cô đi. Minh Vy đau đến bật khóc, đầu gối truyền đến cảm giác đau rát như bị rách da, cổ tay bị Hải Lâm nắm chặt, lực lớn đến mức làm bàn tay cô tụ máu, đỏ bầm một mảng. Minh Vy hét lớn lên: “Có ai không, cứu tôi... Hức... Huhu... Có ai không? Cứu tôi với... ưm... ưm” Hải Lâm bịt chặt miệng cô lại, giờ này trong khu phố vắng người, mấy nhà xung quanh đều đóng kín cửa không biết đi đâu nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Minh Vy.
Cửa mở, hắn tống Minh Vy vào nhà trong thương tiếc. Dứt khoát, nhanh nhẹn, không chút lưu tình giống như tổng một đồ vật vào nhà. Hải Lâm không nổi giận thì thôi, một khi đã phát điên ai cũng không ngăn được tính cách ngông cuồng ngang ngược của hắn. Chỉ tội nghiệp Minh Vy, mỗi lần hắn tức giận cô đều là người chịu trận, bởi le người có năng lực khiến hắn nổi giận đến mức không kiềm chế được như thế xưa nay chỉ có mình Minh Vy mà thôi. “Rầm”
Cánh cửa đóng rầm lại, ngăn cách toàn bộ thế giới bên ngoài. Minh Vy nằm úp sấp trên sàn nhà, tóc tại bê bết rũ xuống che đi khuôn mặt trắng nõn, cô run lên cầm cập như bị ném vào hầm bằng, cô gái nằm yên
giữa sàn như thế, yếu ớt như con thú nhỏ bị thương, tiếng khóc thút thít vang lên không ngừng trong không gian vắng lặng, không khí bao trùm trong sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Hải Lâm từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cô rất quỷ dị, có chút bi thương lại có chút lạnh lùng hung ác, hắn nhếch môi cười lạnh: “Muốn về nhà ư, tôi đã nói đây chính là nhà của em, em nghe không hiểu hay cố tình không hiểu đây hả?” Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Chưa có lệnh của tôi, ở đâu em cũng không được đi”.
Bả vai Minh Vy run mạnh lên, cô ấm ức cực kì, lồng ngực khó chịu như bị tảng đá đè nặng. Cô không thể làm gì được Hải Lâm, giống như cá nằm trong lưới, vẫy vùng thế nào cũng không thoát. Người đàn ông bước lại gần cô, tiếng giày da giẫm lên nền đá hoa cương bén nhọn rơi vào tai cô, không
gian càng thêm phần quỷ dị đáng sợ. Hắn hơi khuya gối xuống, mấy ngón tay đẹp đẽ vén nhẹ mấy sợi tóc
đen nhánh đang che khuất khuôn mặt cô đi, đôi mắt ướt ướt nước mắt lộ ra, cánh môi hồng run lên bật ra vài tiếng nấc nhỏ. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô, vẫn là giọng điệu dịu dàng đó nhưng khiến cô run lên vì sợ hãi: “Ngoan ngoãn cho anh đi, biết không? Em không chống lại được anh đâu, đừng có tốn công vô ích. Còn nữa..” Hắn mân mê cánh môi cô, tựa như nâng niu tựa như đang vỗ về, dịu dàng là thế nhưng lời
nói ra lại khiến Minh Vy cả kinh đến tái xanh mặt mày: “Trương Húc Khiên hôm nay trở về từ thành phố A, dự án ở đó sắp xong rồi, tôi cho phép hắn trở về ba ngày... sau đó.." Hắn cười đến âm trầm quỷ dị: “Sau đó, hắn sẽ lại đi, đi rất xa, cứ như vậy, tên khốn kia sẽ khó lòng mà gặp em nữa. Xa mặt cách lòng, sớm thôi cho dù em không chủ động chia tay thì hắn cũng chán mà bỏ em thôi”