• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3 Hắn đã chạm vào em hay chưa? 

Chương 3: “Em cấm rồi à?” Một câu này của hắn kéo cô thoát khỏi dòng kí ức mơ hồ. Cô lo lắng nhìn hắn, quên mắt hắn vừa hỏi cái gì, ngây ngô nói: “Em không có.” 

“Không có, không có cái gì? Tôi hỏi em, tên Húc Khiên đó đã từng chạm qua em hay chưa?” Minh Vy im 

lặng không biết trả lời thể nào, sợ lại chọc giận hắn. Cô cúi đầu, cắn môi, giữ chặt mép chăn. Dáng vẻ cúi 

đầu tránh né của Minh Vy vào mắt Hải Lâm lại trở thàng loại chột dạ thừa nhận. 

Sắc mặt Hải Lâm khó coi đến cực điểm, 

Một giây sau đó, hắn đột nhiên thô bạo kéo tấm chăn trên người cô ném xuống sàn, dứt khoát, thô bạo 

không chút lưu tình. 

Minh Vy hoảng loạn hét toáng lên, cố vòng tay ôm chặt đầu gối, cuộn người lại có sát thành một đống ở 

thàng giường. Loại chuyện phơi bày thân thể trước mặt người khác Minh Vy chưa từng nghĩ đến bao giờ, cô vừa thẹn vừa xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Cô ấm ức khóc nấc lên, cả người run loạn 

như con thú nhỏ bị thương. Nước mắt lại lần nữa rơi xuống như chuỗi hạt chân bị đứt. Hải Lâm ôm chặt vai cô, buộc cô ngẩng đầu nhìn hắn, lạng giọng hỏi: “Hắn đã chạm chỗ nào của em rồi? Đã chạm vào em hay chưa?” 

Cô giường đôi mắt ngập nước nhìn hắn, bộ dạng yếu ớt đến đáng thương, bất lực hỏi hắn: “Cậu chủ muốn em trả lời thế nào?”. 

Hải Lâm dường như không lường trước được cô sẽ trả lời như thế, hắn có chút ngây người. Chợt nhận ra, 

đôi mắt cô bây giờ đã ướt sũng, mi mắt còn hơi sưng lên. Là khóc đến sưng cả mặt. Đôi vai mềm mại trong 

tay hắn run loạn lên. Hắn biết bản thân mình có chút quả đáng, dọa cô sợ đến hồn xiêu phách lạc rồi. 

Ngực hắn như bỗng dưng có cảm giác như bị kim châm, rõ ràng đau lòng nhưng vẫn không nên được giận dữ. Vừa định chất vấn cô một phen nữa thì tiếng chuông điện thoại reo lên. 

Hải Lầm nhìn cô một lúc mới lấy điện thoại từ trên bàn rồi đứng lên ra ban công nghe điện thoại. 

Trong gian phòng ngủ chỉ còn lại mình Minh Vy, cô lau nước mắt, sụt sùi nhặt chân dưới đất lên che kín 

người, thân thể nhỏ nhắn lọt thỏm trong chăn chỉ để lộ khuôn mặt trắng nõn. Chăn vòng qua cả đỉnh đầu, bộ 

dạng như con thú bông lớn. Hải Lâm bên ngoài vừa nghe điện thoại vừa đưa mắt nhìn về phía Minh Vy. Nhìn 

thấy cục bông lớn trên giường, đôi mắt hơi lóe lên một chút. 

Tiếng nói sang sảng giận dữ của Hoàng Thanh An vẫn không ngừng truyền đến bên tai, nhưng chẳng hề 

làm giảm đi nét ôn nhu dịu dàng trên mặt hắn. 

“Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi. Đừng có đem con bé ra khi dễ nữa. Con muốn lêu lổng đùa cợt thì kiếm 

loại con gái khác mà đùa cợt. Đừng có mà đụng vào Minh Vy. Con nghe không hiểu, hay là cố tình không hiểu?” 

Hải Lâm nhướn mày, hắn đưa hai ngón tay lên trước mặt, xuyên qua cửa kính, hình ảnh Nguyệt Vy nằm gọn 

trong hai ngón tay hắn, nhỏ nhắn, đáng yêu như cục bông nhỏ. Trời nóng thế này, cô còn quấn chăn che kín 

đầu, khuôn mặt hớt ha hớt hải đến đáng thương. 

Đôi mắt có sũng nước nháo nhác nhìn quanh, là đang tìm cách thoát thân, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa có 

chút hài hước. Đáng yêu đến mức khiến hắn muốn khi dễ cô đến nước mắt lưng tròng mới thôi. 

“Này, Hải Lâm, con nghe mẹ nói gì không? Lập tức đem Minh Vy về đây. Nếu không, mẹ lập tức gọi điện 

cho ông nội, đến lúc đó xem có chuyện gì xảy ra?” Tiếng nói của mẹ kẻo lại hồn phách của Hải Lâm. 

Vừa nghe đến ông nội, lông mày Hải Lâm nhíu chặt lại. Bao giờ cũng thế mẹ hắn chỉ biết đem ông nội ra để 

uy hiếp hắn, đau nhất là lần nào hắn cũng bị uy hiếp. Ông nội của hắn - Nguyễn Gia Thiều, thời trẻ tác chiến 

trong quân đội, làm đến chức sĩ quan cấp cao, hiện đã về hưu an dưỡng tuổi già ở ngoại ô. Hiếm khi gặp 

ông, nhưng mỗi lần gặp, nghe mẹ hắn kể tội, nếu không phải bị đánh đến liệt giường thì cũng là ê ẩm toàn 

thân, di chuyển một chút liền tái mặt tải mày. 

Nếu là người khác, hắn có thể dùng tiền hoặc vũ lực để đối phó, nhưng nếu là ông nội, đừng nói là tiền là vũ lực, cho dù có ông trời cũng không chống lại được. Ai bảo ông là ông nội của hắn chứ? 

Hải Lâm thở dài, hắn đưa mắt nhìn Nguyệt Vy trong phòng ngủ, rồi lại hít sâu một hơi, bất mãn nói: “Được rồi. Con đưa Vy về được chứ gì? Nhưng có điều này con muốn nói với mẹ.." Hắn trầm trầm, chậm rãi nói: “Con không phải đang đùa bỡn em ấy”. 

Hoàng Thanh An lập tức phản bác: “Dẹp ngay cái câu nói xáo rỗng này đi. Nhắc lại lần nữa, đem con bé về đây ngay cho mẹ. Đừng có mà ức hiếp con bé. Không xong với mẹ đâu” . 

Hải Lâm nghe xong câu này, không khỏi cau mày, không nói thêm lời nào nữa mà lập tức ngắt máy. 

Hắn ức hiếp cô hồi nào. Hồi nào. 

Khi nghe Hải Lâm nói hắn đưa cô về nhà, Minh Vy mừng rỡ ra mặt, hệt như phạm nhân được đạt xá. Hải 

Lảm thấy cảnh này, không kìm được tức giận, hắn lại gần, ép ngã có trên giường, ngón tay chờn vờn trên 

gương mặt non mịn của cô, cười nham hiểm: “Về rồi thì sao? Em nghĩ em trốn được tối sao?” 

Cô không nghĩ như vậy. 

Nhưng lại ngu ngơ cho rằng, về đến việt thự hắn sẽ không làm gì có ít nhất là còn dè chừng phu nhân. 

Nhưng tất cả chỉ là cô nghĩ mà thôi. 

Thực tế thê thảm hơn rất nhiều. 

Minh Vy vẫn còn đang học cấp ba, vì muốn tiết kiệm học phỉ nên cô tham gia học tại trường nhỏ tại huyện. 

Thời gian học chủ yếu là buổi sáng, chiều tối được nghỉ. Và tất nhiên, đây là thời gian cô thường xuyên có 

mặt ở nhà lớn để làm việc, đến 8 giờ tối mới quay về, tắm rửa, học bài, đọc sách sau đó thì đi ngủ. 

Cuộc sống không thể nào bình yên hơn. Nhưng đó là thời gian trước kia. Từ ngày bị Hải Lâm bắt cóc đến biệt thự riêng của hắn đến giờ, mọi thứ bắt đầu xáo trộn. Mấy hôm nay, Hải Lâm về nhà rất sớm. Bình thường, cô nhớ đến 6 giờ hoặc 7 giờ tối, có khi còn hơn 10 giờ đếm mới trở về. Nghe nói, công việc ở công ty rất bận rộn. Nhiều đêm, Hải Lâm còn ngủ lại ở công ty. 

Hôm nay, mới 5h chiều, cô đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô ngoài sân. Bàn tay đang cầm cán dao khẽ run lên, chị Hương đứng bên cạnh cũng nhìn ra được Minh Vy đang sợ hãi, sắc mặt tái mét rất dọa người, chị 

Hương không kìm được mà dỗ dành cô: “Hôm qua tâm trạng cậu chủ không được tốt mới nóng nảy như vậy, 

em đừng sợ. Hôm nay, sẽ không như vậy nữa đâu? Ngoan, đừng lo lắng” 

Cô mím môi, nhìn chị Hương bằng đôi mất cảm kích: "Em biết rồi. Cảm ơn chị” 

Hôm qua, một màn giận dữ của Hải Lâm không khỏi khiển đám người làm chấn kinh. Không biết ai chọc 

giận cậu cái gì mà vừa với về nhà lại trút giận lên người Minh Vy. 

Con bé sợ đến tái cánh mặt mày, bị gọi lên gọi xuống ra vào phòng cậu không biết bao nhiêu lần. Nếu 

không phải phu nhân về sớm, con bé sớm bị hành ra chả. 

Đáng tiếc, hôm nay, phu nhân lại không có ở nhà, cử tới rằm bà lại lên chùa củng bải. Ngày mai mới tới rằm 

tháng tư, nhưng bà đã đi sớm một hôm. Hơn nữa tối còn không về. Nghĩ đến đây, Minh Vy càng thêm lo lång. 

“Cậu chủ đã về" Tiếng thưa gửi chào hỏi cung kính của những người làm bên ngoài truyền đến, tiếp đó là tiếng bước chân trầm ổn của Hải Lâm. 

Nguyệt Vy đứng trong bếp, cô đưa lưng về phòng khách, tập trung không để ý đến tiếng bước chân đang 

mỗi lúc mỗi gần, bên ngoài mặc dù bình thản nhưng có trời mới biết bên trong Minh Vy lúc này đang lo lắng 

đến mức nào, chỉ cầu mong sao Hải Lâm đừng nhìn về phía cô. Cô lẩm bẩm: “Đừng đi đến phòng bếp, làm ơn... đừng gây chuyền nữa” Thế nhưng, lời cầu khẩn của Minh Vy hình như không được ông trời nghe thấy. 

Mọi người trong bếp đang loay hoay làm việc đột nhiên ngừng lại, nghiêng người về một phía: “Cậu chủ đã về." 

Sống lưng Minh Vy lạnh toát. Chị Hương bên cạnh huých huých vào tay cô, Minh Vy không còn cách nào khác, cô lúng túng quay người lại, vừa nhìn lên một cái đã bắp gặp ngay ánh nhìn thấm húy của Hải Lâm, cô lập tức cúi đầu, thanh âm từ cuống họng bật ra run run: "Cậu... cậu chủ đã về”. Hải Lâm đứng tựa người vào bàn ăn phía sau, một tay cắm vào túi quần, tay còn lại nơi nới cà vạt, ánh mắt 

nghiền ngẫm nhìn cô, qua vài giây mới nghiêng người nói gì đó với quản gia. 

Xong xuôi, hắn lại nhìn về Minh Vy một lần nữa, cô bị ánh mắt của Hải Lâm làm cho sợ hãi không dám 

ngẩng đầu. Mãi đến khi tiếng bước chân ngày một đi xa, Minh Vy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thế nhưng, cô còn chưa kịp mừng thì quản gia Ngô đã nói: “Vy, con làm một ly nước cam rồi mang lên phòng cho cậu chủ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK