Chương 8 Bị sốt
“Nhưng em không thích đi” Cô bật lại ngay, ánh mắt hiện rõ sự không tình nguyện.
Hẳn nhéo nhéo cái má phấn nộn của cô, thản nhiên nói: “Không thích đi thì tôi đưa em đi, đâu ai bắt em đi
một mình. Ngoan, nghe lời biết không? Sốt rất nguy hiểm, lát nữa tôi cho người đem thuốc hạ sốt đến cho
em trước. Đến 10 giờ, sau khi học xong tôi đến đón em”
Mặt mày Minh Vy nhăn một đống. Hắn cười dịu dàng nói: “Ngoan nào.”
Rút cuộc vẫn không cãi được Hải Lâm, cô biết hắn đã nói thì chắc chắc sẽ làm. Cô không ra thì hẳn sẽ vào,
cô không muốn đi hắn cũng bắt cô đi bằng được.
Vì không muốn Hải Lâm vào lớp gây xôn xao, kiểm tra xong, cô liền xin thầy giáo nghỉ học, Minh Vy là học
trò ngoan trong mắt các thầy cô, thành tích không thuộc dạng xuất sắc, cũng không đứng đầu lớp nhưng là
học sinh giỏi trong lớp, ngoan ngoãn lại chăm chỉ, chỉ vừa nghe cô xin về đi khám bệnh, thầy giáo lập tức cho phép chẳng nói thêm nửa lời.
Người ta nói cần cù bù thông minh, câu này chính để nói nói Minh Vy. Cô không nhanh nhẹn nhưng được cái chăm chỉ, không dẻo miệng nhưng được lòng thầy cô nhờ tính cần cù nhẫn nại.
Bài tập về nhà làm đều đặn không bỏ hôm nào, thật thà hiền lành, hơn nữa ngoại hình lại nhỏ nhỏ xinh xinh, cô không nổi bật nhất lớp không phải hoa khôi của trường nhưng trong lớp nam sinh ai nấy cũng có cảm tỉnh Ming Vy. Valentine, hộc bàn của cô bao giờ cũng nhiều quà nhất, tiếc là cô chẳng nhận một món, không
đem trả thì cũng bỏ lại chỗ cũ. Trong đó có một chàng trai cực kì kiên trì, năm nào cũng bị trả lại quà nhưng
ba năm cậu vẫn không bỏ cuộc.
Là Lâm Chấn Nam, lớp trưởng lớp 12A1.
Hôm nay, khi thấy Minh Vy xin về giữa tiết cậu vội ra ngoài đuổi theo cô.
Sân trường rộng lớn rợp trong bóng cây bạc hà, ánh nắng ban mai rải khắp nơi những óng ánh tươi mới.
Cô gái nhỏ mang chiếc cặp sách màu đen, tóc đen búi cao đong đưa nhẹ nhàng theo từng bước đi của cô
nhỏ bé đáng yêu như một thiên thần nhỏ.
Ánh nắng trong veo ôm lấy bóng lưng gầy nhỏ của cô, cô gái này, lúc bước đi chưa từng ngẩng đầu cứ
chăm chăm nhìn chân của mình.
Hai tay vịn trên quai đeo, cả người nhỏ nhắn thu lại một chỗ khiến người ta có cảm giác có giống như một
học sinh cấp hai, đơn điệu trầm tĩnh chẳng hề nháo động hoa mĩ cầu kì như những cô gái cùng tuổi. Đây
cũng là điểm khiến cậu bị thu hút.
Ngước nhìn bóng lưng ấy, Chấn Nam bỗng nhiên thấy tim mình đập mạnh, cải bóng nhỏ bé ấy như khắc
sâu vào lòng, trong giây lát cậu thật sự muốn được một lần nâng niu đuôi tóc mai mại kia, muốn một lần được ôm lấy dáng hình nhỏ bé ấy, muốn được che chở được bảo vệ cô gái đó. Chỉ là từ trước đến nay, Minh Vy chưa một lần để mắt tới cậu, mà hình như tất cả nam sinh trong lớp đều như vậy, tất cả đều thủy chung
duy trì trên mối quan hệ bạn học đơn thuần.
Nhìn bóng dáng của Minh Vy càng lúc càng xa, càng lúc càng gần cổng trường, Chấn Nam theo bản năng hét lên: "Trần Minh Vy”
Tiếng vang thật lớn, bốn bề không gian dối lại tiếng gọi của nam sinh, Minh Vy đang bước đi, giật bắn
mình.
Cô theo bản năng xoay người, vừa quay đầu lại đã thấy một chàng trai cao lớn đang chạy rất nhanh về phía
cô. Sân trường đầy nắng, áo trắng tinh khôi, mái tóc Chấn Nam phủ một màu vàng ảnh, gương mặt cậu
trắng nõn cộng thêm sống mũi cao trông cậy chẳng khác nào chàng soái tây, cao ráo rạng ngời tuấn tú.
Chẩn Nam thở hồng hộc, cậu đứng trước mặt cô, khuôn mặt trắng trẻo đã có chút đỏ, tóc mái che trước
trán, đôi mắt lo lắng nhìn cô, cậu hỏi: “Cậu... cậu bị sao vậy? Sao lại... phải xin về?”.
Minh Vy nhìn Chấn Nam, dù có chút khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mình bị sốt. Bây giờ phải đến
bệnh viện”
Chấn Nam ngày người, định đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô nhưng Minh Vy nhích về phía sau. Ánh mắt
hiện rõ sự bảo thủ.
Lúc này cậu mới ý thức được hành động đường đột của mình, Chẩn Nam nắm chặt mép quần, sốt sắng hỏi: “Xin lỗi. Mình không cố ý. Nhưng mà... bây giờ... bây giờ ai đưa cậu đến bệnh viện”
Thiếu niên trước mặt vừa lo lắng vừa lúng túng. Minh Vy có thể nhìn thấy sự quan tâm hiện đầy trong mặt cậu. Bình thường trong lớp, Chấn Nam vẫn thường giúp đỡ cô, ấn tượng về bạn học này xem như cũng khá tốt, nhưng tính tình Minh Vy hướng nội vẫn không quen đem chuyện của mình nói với người khác. Cô lưỡng lự nhìn Chấn Nam: “Chuyện đó." Cô cắn môi: “Cậu hỏi làm gì vậy?” Cô gái ngờ nghệch hỏi cậu. Thật ra... Câu hỏi này không có ý gì xấu nhưng vào tai người nghe lại như đang biểu lộ sự khó chịu. Sự nhiệt tình trong mắt Chấn Nam nhanh chóng chùng xuống, cậu sờ sờ sờ gáy, nhỏ tiếng nói: “Mình có thể đưa cậu đi. Nếu như... cậu muốn?” "À" Cô mỉm cười: “Mình cảm ơn nhé. Nhưng có người đưa mình đi rồi. Cậu vào học đi” Chấn Nam có chút thất vọng: “À... vậy hả. Vậy thì mình... vào đây Minh Vy gật đầu cười nói: "Cảm ơn cậu nha” .
Chấn Nam mỉm cười: “Không có gì” Nói rồi Chấn Nam định đi nhưng rồ như nhớ ra điều gì đó, hai mắt cậu
sáng rỡ lên: “Vy, Vy... mình chép bài giúp cậu nhỏ. Cậu đưa tập đây, mình chép cho.”
“Không cần đấu. Cậu cho mình mượn tập cũng được. Mình có thể tự chép”
.
Chân Nam méo mặt, cậu thất vọng nói: “Mình chỉ muốn giúp cậu thôi mà. Lớp trưởng phải giúp đỡ các
thành viên trong lớp không phải sao?”
Minh Vy thấy Chẩn Nam nhiệt tình như vậy, có chút cảm giác không nỡ từ chối. Có lưỡng lự hỏi: “Như vậy
có phiền cậu không?”
Chẩn Nam lập tức cười tươi, lắc đầu như trống bỏi: “Không phiền. Không phiền. Cậu cứ đưa đầu mình chép
cho”
Bộ dạng chàng trai trước mặt có chút ngốc nghếch lại rất đáng yêu. Minh Vy bật cười, cô kéo dây kéo trên
ba lo, rút tập ra đưa cho cậu, vui vẻ nói: “Vậy mình nhờ cậu nhé"
Nụ cười của cô như gom hết nắng mai, đẹp đẽ trong ngần rực rỡ đến sáng lóa.
Nam sinh trước mặt nhìn nụ cười hiếm hoi của Minh Vy mà ngẩn ngơ, sững sờ trong giây lát. Minh Vy cười
với cậu, Minh Vy cười với cậu, cười với cậu, cười với cậu, là cô mới cười với cậu.
Chấn Nam cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế, biểu tình có chút ngốc.
Đợi đến khi hoàng hôn, thì người trước mặt đã đi từ bao giờ. Vậy mà, bàn tay Chân Nam vẫn vẫy qua vẫy lại
không biết chào tạm biệt ai. Hình ảnh cô gái nhỏ miệng cười tươi rói vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu, trải
tim dưới ngực đập thình thịch, tựa như muốn nhảy ra ngoài chạy theo bóng hình nhỏ bé kia. Đâu ai biết rằng, cả ngày hôm đó, lớp trưởng 12A2 cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngồi học mà hồn như lên tận mây xanh, cứ cười ngốc nghếch mãi hoài khiến dân tình phát hoảng. Lạ nhất là trên bàn lớp trưởng bỏ những ai cuốn tập, môn
nào cũng thế, lớp trưởng cười ngu chép hết vở này rồi lại tiếp tục cười ngu chép hết vở kia. Mà... con trai ai
lại dùng vở Hello Kitty thế kia.
12A2 hôm đó, rộn ràng tin tức lớp trưởng Chấn Nam chép bài cho bạn gái, cười ngu ngơ đến lúc ra về.
Chậc.
Chỉ thương cho cô bé nào đó, đang bị sốt truyền nước trong bệnh viện vẫn bị tra hỏi không buông tha.
“Tôi hỏi lại lần nữa, em và tên mặt trắng đó có mối quan hệ gì?” Người đàn ông nhàn nhạt hỏi, tổng giọng
nhẹ nhàng trầm ổn nhưng khiến cô phát run.
Thấy Minh Vy vẫn tiếp tục yên lặng, mi mắt đều đỏ lên rưng rưng nước mắt, người nào đó vẫn không chịu
buông tha, hắn xoa xoa trán cô: “Bây giờ em có nói hay không?”