Húc Khiên đứng hình mất năm giây, anh nhìn chằm chằm vào cổ cô: “Em... bị làm sao vậy?” Vẻ mặt Húc Khiên không giấu được sự lo lắng.
Minh Vy vội vã kéo lại dây váy che kín cổ, cô lúng túng đến đỏ mặt: “Em... em... em bị... bị côn trùng cắn thôi ạ. Không có gì đâu.” Có trời mới biết bây giờ Minh Vy đang lo sợ đến mức nào, lúc nãy vì vội quá mà cô không kịp tìm áo khoác, cứ như vậy mà chạy ra gặp Húc Khiên, quên mất cả việc che chắn dầu hôn trên người. Tất cả đều do Hải Lâm mà ra, cô thực sự không dám nghĩ nếu như Húc Khiên biết được Hải Lâm đã làm gì với cô, anh sẽ phản ứng thế nào? Húc Khiên rất ôn hòa nhưng hễ là chuyện liên quan đến cô, anh lại không giữ được bình tĩnh, đã có lần Húc Khiên vì đánh nhau với Hải Lâm mà nhập viện, cô không muốn lịch sử đó lặp lại. Mà quan trọng là cô không đủ can đảm để nói chuyện này với anh, làm sao cô có thể nói ra những việc làm biến thái vô sỉ của Hải Lâm với cô. Ai chả muốn đẹp đẽ trong mắt người mình yêu, Minh Vy cũng không ngoại lệ. Cô nghĩ kĩ rồi, đợi đến khi cô chuyển vào kí túc xá, Hải Lâm không tìm tới nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, cô sẽ không để mọi chuyện giữa mình và Hải Lâm đi xa hơn nữa cô không thể tiếp tục làm chuyện có lỗi với Húc Khiên. Anh quá tốt với cô, quá yêu cô, cô không muốn khiến anh đau lòng.
Húc Khiên hoàn toàn tin tưởng cô, người khác nói anh có thể không tin, nhưng Minh Vy thì khác.
Nhưng cũng chính vì sự tin tưởng không một chút hoài nghi của anh, nên cảm giác tội lội trong cô càng dâng cao. Cô biết bản thân mình không nên nói dối anh, nhưng để can đảm nói ra chuyện này, cô thực sự không có dũng khí. Mọi chuyện cứ như thế trôi qua, không một chút nghi ngờ.
Lát sau khi Húc Khiên tắm xong thì kim giờ đã nhích qua số tám. Minh Vy lúc này đang ngồi trên giường, đem áo quần trong vali của anh ra xếp lại từng cái
một, cô rất khéo tay, động tác tỉ mỉ tinh tế. Cô bé này làm việc gì cũng rất tập trung, lúc này cũng vậy, anh hình dung Minh Vy không phải giúp anh gấp quần áo
mà là đang làm một việc gì đó rất quan trọng. Cô ngồi xếp chân ngay ngắn, mái tóc dài hơi ướt xoăn nhẹ dài đến eo, chiếc váy trắng trên người ôm gọn cơ thể nhỏ
bé, phảng phất chút thanh thuần đáng yêu. Trong lòng Húc Khiên như có ngọn lửa ánh lên, cảm giác vừa ấm áp vừa dễ chịu. Cô gái của anh còn chưa tròn 18 tuổi nhưng đã mang dáng vẻ của một người phụ nữ gia đình, hiền lành khéo léo, đảm đang.
Trải qua những ngày tháng làm việc vất vả, chẳng có gì khiến anh ấm áp hơn. những hình ảnh giản dị này.
Húc Khiên ngồi xuống bên mép giường, thấp giọng nói: “Để đó đi, qua đây anh sấy lại tóc cho em. Tóc còn ướt thế này mà lại lên giường ngủ, anh dặn bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không nghe?” Anh giống như đang nói với một đứa trẻ 7- 8 tuổi. Giọng nói rất dịu dàng.
Minh Vy mỉm cười, cẩn thận đặt chiếc áo sơ mi vừa xếp gọn vào vali, rồi mới quay đầu nói với anh: “Em nhớ lời anh mà. Nhưng máy sấy của em bị hư rồi” “Hả? Ừm... vậy thì... Để ngày mai anh mua cái mới cho em” Húc Khiên nói.
Cô lắc đầu ngay: “Không cần đâu ạ, thường ngày em gội đầu sớm, đến giờ đi ngủ thì tóc cũng khô rồi. Hôm nay... em có chút việc bận nên mới tắm trễ thôi. Anh đừng mua”
Húc Khiên làm sao không biết tâm tư của Minh Vy được? Cô là muốn tiết kiệm cho anh. Bất kể mua cái gì, cô cũng không đồng ý, chiếc điện thoại anh tặng cô vào dịp sinh nhật 17 tuổi, cũng phải nói hết nước cô mới nhận. Nhắc đến đây, Húc Khiên mới sực nhớ ra: “À, đúng rồi... Vy à, điện thoại của em bị sao vậy, hai hôm nay anh gọi mãi mà không được?” Điện thoại? Sắc mặt Minh Vy lập tức thay đổi, cô rối rắm cắn môi, nhất thời không biết nên
nói dối thế nào.
Húc Khiên nhìn thấy sự lúng túng trên gương mặt cô, trong đầu nghĩ rằng có thể cô đã làm mất, vì sợ anh buồn nên không dám nói. Anh chỉ nhẹ giọng hỏi: “Em lỡ làm mất rồi đúng không?” Minh Vy ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa kịp nói gì thì Húc Khiên đã tiếp lời: “Mất rồi thì thôi. Em không cần lo lắng, anh cũng không giận. Dù gì thì chiếc điện thoại
đó cũng cũ lắm rồi. Anh cũng đang định mua điện thoại mới cho em đây.” Húc Khiên cười đến xán lạn: “Ngày mai anh dẫn em đi, lần này phải mua một cái thật tốt. Em thích hãng nào? Anh thấy gần đây.” Minh Vy cầm lấy tay Húc Khiên, nhỏ nhẹ nói với anh: “Anh Khiên, anh không cần làm vậy đâu.” Cô lí nhí, viền mắt có chút nóng: "Anh đừng tốt với em như vậy?”
Anh càng tốt với em, em càng cảm thấy bản thân mình xấu xa, em không đáng để anh hi sinh nhiều như vậy đâu. Cô thầm càng nghĩ càng thấy tủi thân xấu hổ,
Húc Khiên thở dài, giống như đang bất lực với sự bài xích của cô, anh âu yếm hôn lên trán cô, giọng dỗ dành: “Anh không tốt với em thì tốt với ai nào?” Anh đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt chất đầy dịu dàng quan tâm: “Vy, anh biết là... em đang nghĩ cho anh, nhưng mà bây giờ anh đã đi làm rồi, tháng lương đầu tiên của mình, anh muốn dành tặng cho người anh thương của anh một món quà gì đó, em biết mà... với anh, mẹ và em là hai người quan trọng nhất”.
Húc Khiên lại kể: “Đãi ngộ ở tập đoàn YG rất tốt. Tương lai sẽ còn tốt hơn. Em không cần lo nghĩ nhiều. Biết không?”
YG chính là tập đoàn do Hải Lâm đứng đầu. Cô lo lắng nhìn anh, có chút nôn nóng: “Anh Khiên, anh... Nhất định phải làm ở YG, anh đổi chỗ làm không được sao? Với năng lực của anh lẽ nào không có công ty khác chịu nhận sao? Húc Khiên, em.”
Người nào đo đặt nhẹ ngón tay lên môi cô: “Được rồi, anh hiểu, anh hiểu, không cần vội vàng. Em lo lắng cho anh có đúng không? Yên tâm, Hải Lâm là người công tư phân minh, đãi ngộ và chế độ làm việc của anh cũng giống như bao người khác. Anh ta không nông cạn đến mức mượn công việc để chèn ép anh. Lại nói... anh ta là tổng giám đốc một tập đoàn lớn bận bịu trăm ngàn việc sao lại vì một nhân viên nhỏ bé như anh mà hao tâm tổn sức”.
Thấy Minh Vy vẫn còn lo lắng, Húc Khiên thấp giọng nói tiếp: “Anh nói em nghe, thành phố này, thậm chí là cả đất nước này không có tập đoàn nào có đãi ngộ với nhân viên tốt như YG, em biết không làm việc cho người giỏi, thứ anh nhận được không chỉ là tiền mà còn là kinh nghiệm là kiến thức. Hải Lâm dù rất trẻ, nhưng em biết không, hiện tại tên anh ta đã xuất hiện trong bảng xếp hạng những người đàn ông có sức ảnh hưởng nhất năm nay, anh ta là một trong số 50 mươi người giàu nhất trên phạm vi cả nước, và cũng là người đàn ông trẻ nhất sở hữu khối tài sản lên đến triệu đô. Anh dù không thích Hải Lâm lắm, nhưng không thể phủ nhận...”
Minh Vy nhìn vào đôi mắt của Húc Khiên, trong đó đầy sự ngưỡng mộ, anh nói: “Anh ta cực kì thông tuệ, bản lĩnh. Rất tài ba”
Minh Vy không vui nói: “Anh Húc Khiên cũng rất giỏi” Thấy anh cười giống như không tin, cô bổ sung thêm: “Với em, anh Khiên là giỏi nhất. Em thấy anh không cần ngưỡng mộ ai cả, mỗi người có mỗi nhu cầu khác nhau, mỗi cuộc sống khác nhau, biết hài lòng với những gì mình đang có mới là tốt nhất, Tiền bạc, danh vọng suy cho cùng cũng là vì muốn với đến được hai chữ hạnh phúc. Không phải cứ nhiều tiền là hạnh phúc, hạnh phúc là do mình cảm nhận mà thôi.”
Húc Khiên ngạc nhiên nhìn Minh Vy, ngơ ngẩn đến vài giây chưa nói được lời nào. Phải nói rằng, anh chưa từng thấy cô bé của anh nói chuyện một cách già dặn như thể bao giờ. “Minh Vy, em trưởng thành thật rồi.”
Hắc Khiên xoa đầu cô, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng ấm áp. Cô cười hì hì: “Em đọc trong sách ra đấy ạ!”. Húc Khiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cô nhóc này.... Thế rồi, anh và cô vui vẻ thủ thỉ tâm tình đến tận khuya, nói đủ chuyện trên đời, mãi chẳng thấy buồn ngủ.
Đêm nay trăng sáng tròn vành vạnh, trời đêm thêu dệt những vì sao lung linh, cảnh vật như cũng vui lây cho đôi nam nữ cách xa lâu ngày không gặp. Còn nơi nào đó, có kẻ đang đố kỵ đến phát điên.