• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5 Qua đây. 

Minh Vy vừa xoay người lại liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng sợ hãi của quản gia Ngô, đôi mắt già nua của ông 

hằng đầy những vết nhăn năm tháng, khóe miệng giật giật co quắp vì khẩn trương. Theo như kinh nghiệm của Minh Vy, thì những lúc thế này thường có chuyện không hay xảy ra. Mà những chuyện không hay đó, nói không ngoa, luôn luôn bắt nguồn từ Nguyễn Hoàng Hải Lâm - cậu chủ nhà họ Nguyễn. 

Lần này, quả nhiên cũng không ngoại lệ. Quản gia Ngô lo lắng nhìn cô: “Lúc nãy ta bảo con đích thân đem nước cam lên cho cậu chủ cơ mà thể nào lại thành cái Hương đem lên vậy. Chọc cậu chủ nổi giận đùng đùng rồi kia” Ông thở dài, bất mãn nói: “Bây giờ pha lại ly mới rồi đem lên cho cậu chủ. Mau lên”. Nghe vậy, biểu tình trong mắt cô trầm xuống một màu ảm đạm, tựa như bầu trời đang sáng chợt tối thui 

đen ngòm. Có cắn môi, mặc dù không muốn những cũng phải gật đầu: “Vâng... vâng ạ.” 

“Ừ. Mau lên” Quản gia Ngô thúc giục. 

Minh Vy vừa đi vài bước đã quay lại hỏi: “Chị Hương đầu rồi ạ?”. 

Mặt quản gia Ân sa sầm: “Còn đâu nữa? Bị cậu chủ dọa sợ chạy mất rồi. Ta nói con nghe, lúc nãy còn 

không thấy cậu chủ nóng giận như thế nào đâu? Từ trước đến nay, ai cũng biết cậu chủ không thích người 

ngoài tự ý vào phòng mình. Ngoại trừ con và bà chủ ra, thì có ai dám vào chứ? Cái này dù không nói, nhưng 

để ý một chút thì biết ngay. Đằng này cả con và con Hương đều tùy hứng. Sao lại không biết phép tắc như 

vậy chứ. Ở nhưng mà... ta nói nhiều như thể làm gì nhỉ? Mau mau, mau pha nước cam mang lên cho cậu chủ?” 

Quản gia Ngô lại thúc giục, biểu tình vừa khẩn trương vừa lo lắng. Ông lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau 

mồ hôi trên trán, vừa lau vừa nhỏ tiếng dặn dò: “Lát nữa lên phòng phải tuyệt đối nhẹ nhàng, có bất mãn bực 

bội gì cũng đừng có viết hết lên mặt như thế. Nhu thuận ngoan ngoãn xin lỗi cậu chủ một tiếng là được. Cậu 

chủ thương con nhất còn gì? Đừng lo lắng quá” 

Thương con nhất còn gì? 

Nghe đến mấy chữ này, cô suýt sặc, nếu đang ăn cơm dám chắc cô sẽ không kìm được mà phun hết cơm 

ra ngoài cho mà xem. Hải Lâm thương cô nhất ư? 

Sống lưng cô lạnh toát. Nghĩ thôi cô đã thấy hãi hùng. Dưới sự hối thúc của quản gia Ngô, chưa tới năm phút cô đã pha xong ly nước cam. Trước khi đem lên phòng, quản gia Ngô lại dặn dò lần nữa: “Nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời biết 

chưa?” 

Minh Vy cắn răng gật đầu, mặc dù trong lòng không ngừng bài xích. Cô thực sự không thích bốn từ “ngoan ngoãn nghe lời” đó. Thật sự không thích chút nào. Nghe cứ như đáng dặn dò thú cưng đối đãi lấy lòng chủ nhân. 

Mà... 

Hình như cũng có khác gì nhau. Đứng trước cửa phòng của Hải Lâm, ly nước cam trên tay chống chánh, tay cô đang run. Từ ngày bị Hải Lâm bắt cóc đến biệt thự riêng, trong lòng cô liền hình thành bóng ma tầm lí với Hải Lâm, chỉ cần nghe đến 

tên hắn, cô liền thấy lo lắng. Tựa như con thỏ một lần bị con sói suýt ăn thịt, bây giờ bất luận có nhìn thấy 

hay không, vẫn hoang mang sợ hãi. 

Quản gia Ngô đứng sau lưng Minh Vy, thấy bộ dạng chần chừ của cô, nhịn không nhịn được mà nhíu chặt 

chân mày: “Đừng để cậu chủ đợi lâu. Nhanh lên con.” 

Cô mím môi, miễn cưỡng vâng một tiếng. Bàn tay mảnh dẻ nhỏ nhắn gõ ba tiếng lên cánh cửa. Bên trong im lặng không có tiếng người đáp lại. Trong lòng Minh Vy mừng thầm, cô quay người đang định nói rằng có lẽ cậu chủ đã ngủ rồi thì bất ngờ bên trong truyền đến một thanh âm lạnh lẽo: "Vào đi” Hai từ ngắn gọn, xúc tích, đánh đổ vui mừng lấp lánh trong ánh mắt Minh Vy. Quản gia Ngô mặt vui như hoa nở: “Nhanh đi con, cậu chủ gọi kìa”. Minh Vy không nói gì, có đặt tay lên chốt cửa đẩy vào. Vừa bước qua khỏi cánh cửa, đứng trong không gian phòng ngủ của Hải Lâm, nhịp tim cô cũng tự giác tăng vọt. Còn nhớ hôm đó, cũng tại căn phòng này, Hải Lâm như con thú hoang ghì chặt cô trên giường. Tiếng vải bị xé rách... Tiếng la hét kinh hãi của cô. 

Từng cảnh tượng như thước phim quay chậm hiện rõ trong đầu cô, tua lại nỗi kinh kiếp hoảng loạn của cô. 

Vầng trán non minh rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Minh Vy bước từng bước chậm rì vào trong. 

Mỗi bước đi đều dò dẫm tựa như đang đi trên một tầng băng mỏng, dè dặt, chậm rãi, không dám đi nhanh. 

Mãi đến khi nhìn thấy Hải Lâm ngồi trên số pha giữa phòng, bước chân mới khựng lại, không nhấc chân bước tiếp được nữa. Tay nhỏ siết chặt lấy ly nước, đầu ngón tay trắng bệch yếu ớt. 

Gương mặt anh tuấn ma mị xuất hiện trong ác mộng của cô mấy ngày hôm nay giờ đang rõ ràng trước mặt. 

Hải Lâm tựa người trên sô pha, một tay gác lên thành ghế, một tay đặt trên tay vịn, ngón trỏ thỉnh thoảng lại gõ nhịp theo tiết tấu. Ngọn đèn nhu hòa chiểu lên gương mặt tuấn lãng của hắn, phảng phất nét mờ ảo 

không chân thực. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía cô thẳng thừng không cho phép trốn tránh, tựa như mũi tên 

một đường nhắm đến tâm, không chút kiêng dè kìm nén. 

Minh Vy bị nhìn đến toàn thân tổ cứng, cô đứng chôn chân tại chỗ, cúi thấp đầu, lảng tránh ánh nhìn xấm. 

lược của Hải Lâm. 

“Cậu chủ, nước... nước cam. Em đem... cho cậu chủ” Giọng nói đứt quãng, lí nhí dính lại trong miệng. Hệt 

như đứa trẻ sợ sai, sợ người lớn phạt không dám nói to. 

Dáng người Ming Vy nhỏ nhắn, đứng cách xa như vậy, hắn càng thấy cô nhỏ bé đến đáng thương. Cô thậm chí còn chưa cao đến ngực hắn, lại chẳng thuộc dạng béo tròn. Thế nhưng, khi cơ thể nhỏ nhắn ấy lọt thỏm 

vào lòng hắn lại mềm mại đến lạ kì. Những chỗ cần thịt đều có thịt, nghĩ đến đây, đôi con người hắn xẹt qua 

một tia sáng quỷ dị. Hắn biết với Minh Vy, bản thân hắn không chỉ là yêu thích tính cách mềm mại đáng yêu 

dịu dàng của cô mà còn có một phần ham muốn. Cô càng sợ hãi, càng ấm ức, con quái thú trong lòng hắn lại càng gào thét điên cuồng, thật sự muốn xé nát, 

muốn dày vò, muốn ức hiếp cô đến nước mắt lưng tròng mới thôi. Nhưng hắn biết, nếu hắn thật sự thành 

thật với cảm xúc suy nghĩ của mình, cô nhóc này sẽ bị dọa đến hồn xiêu phách lạc. 

Nhìn đi, hắn vừa mất khống chế một chút, bây giờ cô gái của hắn đã hoảng sợ đến tái xanh mặt mày như thế. Mấy hôm nay, cứ hễ đụng mặt hắn cô liền trưng ra vẻ mặt hốt hoảng như gặp ma đó, khiến hắn vừa giận 

vừa thương. 

Bây giờ nhìn ly nước cam đang chuyển động theo sự run rẩy từ tay cô, hắn không nhịn được mà bật cười 

một tiếng. 

Nghe thấy tiếng cười của hắn, đôi vai cô so lại, đầu càng cúi thấp hơn. Cô không biết Hải Lâm đang cười cái gì? Người đàn ông này, vẫn luôn duy trì dáng vẻ âm âm nhu nhu đó, khi cười chưa chắc đã vui. Giống như ngày đó, khi nghe cô nói cô và anh Húc Khiên đang yêu nhau, hắn cũng cười như thế. Và sau đó... sau đó thì khuôn mặt u ám đến dọa người. “Em định đứng đó tới bao giờ hả?” Hắn lại hỏi. 

Minh Vy còn chưa kịp trả lời, thì hắn lại lần nữa lên tiếng: “Lại đây” Giọng nói hết mực dịu dàng nhưng chứa 

ý tứ ra lệnh không cho phép cự tuyệt. 

Minh Vy cắn môi, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh nhìn thâm thúy của Hải Lâm. Hắn nhìn rất chuyên chủ, 

ánh mắt lại hiện lên vài tia hứng thú. Bỗng dưng Minh Vy có cảm giác mình như món đồ trước mặt hắn, mặc hẳn tùy ý phán xét đánh giá. Hải Lâm nheo mắt nhìn cô, thấy cô mãi không chịu nhấc chân, liền cau mày khó chịu: “Tôi nói em qua đây, 

có nghe hay không?” 

"Em..." 

Hắn gắt lên: “Qua đây. Em để tôi nói mấy lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK