“Về nhà?” Hắn cười thật thấp thành tiếng, ngón tay miết miết cánh môi cô: “Tối hôm qua không phải anh đã nói rồi sao, từ nay về sau nơi này chính là nhà của em”
Minh Vy ấm ức vô cùng, cô cắn môi dưới, muôn snois gì đó nhưng cổ họng cứ nghẹn đứ lại, càng lúc cô càng không hiểu đượch Hải Lâm, hắn tại sao lại thay đổi nhanh đến vậy.
Hải Lâm nhìn thấy viền mắt cô ươn ướt, hắn thở dài nói: “Bao nhiêu tuổi rồi, hừm, đụng một tí là khóc. Tôi
đầu có đánh có mắng em tiếng nào? Tại sao lại thích khóc như vậy?”
Làm gì có ai thích khóc cơ chứ, hắn không đánh không mắng cô nhưng những chuyện hắn làm còn kinh
khùng hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Nghĩ đến đây, cô lại không nhịn được ủy khuất trong lòng, bàn tay bé nhỏ kéo chăn lên che kín mặt, nức nở
lên: “Em muốn về nhà. Em muốn về nhà. Em không muốn ở đây nữa. Em không muốn”
Lại bắt đầu rồi đấy! Hải Lâm thở dài một hơi, hắn ôm cả người cả chăn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Ở đây có cái gì không tốt, đợi khi nào em yên ổn chấp nhận tội. Muốn về đầu thì về?” . Nói như vậy, nếu cô không chấp nhận thì sao, hắn định bắt cô ở đây cả đời sao? Không được, không thể được.
Minh Vy lập tức vén chặn xuống, cô ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang đến tai: “Cậu chủ đừng ép em nữa. Cậu."
Hải Lâm đột nhiên hôn nhẹ lên môi có một cái, sau đó lại nhanh chóng rời đi. Minh Vy sững sờ nhìn hắn,
ngờ nghệch không hiểu chuyện gì xảy ra, Người đàn ông này, muốn hôn liền hôn như vậy sao?
“Cậu... ưm..” Môi Hải Lâm lại lần nữa dán lên môi cô, hắn giống như rất thích thú, ánh mắt nhìn cô hiện lên ý
cười nhàn nhạt, cười như một con mèo vụng trộm.
Minh Vy ngây ngẩn hoàn toàn, cổ mở to mắt nhìn Hải Lâm: “Cậu chủ, em... ưm... ưm” Tay nhỏ bé đặt trước
ngực hắn, có thể nào cũng không đầy ra được. Hải Lâm hồn rất dụng tâm, hắn giống như đặt tất cả ôn nhu
dịu dàng vào nụ hôn này, không hung hãn như mọi khi. Tựa như đang nhấm nháp một món ăn ngon, tỉ mỉ,
nhẹ nhàng, chậm rãi dụ dỗ quấn quýt nhau.
Nhẹ nhàng là thế nhưng Minh Vy tránh thế nào cũng không thoát, hẳn nâng má cô lên, lưỡi mơn trớn tiến
vào, kéo cô vào một trận dây dưa mờ ám. Cứ như vậy. Minh Vy chỉ có thể trơ mắt nhìn môi mình trở thành
mỹ vị cho bữa sáng của Hải Lâm, hơi thở hắn nồng đậm trong khoang miệng.
Minh Vy chưa bao giờ tủi thân đến mức này, Hải Lâm xem cô là gì đây, hắn đối xử với cô tùy ý, muốn ôm. liền ôm, muốn hôn liền hôn, muốn cô thỏa mãn dục vọng cho hắn liền ép buộc cô. Nước mắt chẳng mấy chốc đã chất đầy trên mi, cô không những tủi thân mà còn thấy tội lỗi, hận bản thân mình không đủ mạnh. mẽ để chống lại Hải Lầm, cố là kẻ phản bội, đã thế còn hèn nhát không dám đối diện với Húc Khiên, nhưng trốn tránh theo cách này có thấy mệt mỏi quá, cô thấy khó thở ngột ngạt vô cùng.
Đợi đến lúc Hải Lâm buông ra, nước mắt đã đong đầy trên khóe mi Minh Vy, đáng thương yếu ớt như một con mèo nhỏ bị người ta khi dễ.
Cô thở hổn hển, nức nở dưới thân hắn, môi mềm hơi sưng lên, khóe môi còn có dấu cắn rất ải muội, Hải
Lâm cúi người, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của cô, giọng nói trầm thấp như lời cảnh cáo nhẹ
Minh Vy quay mặt đi, ấm ức giữ chặt chăn, không muốn nói chuyện với con người bá đạo này nữa. Nhưng
Hải Lâm nào dễ buông tha cô như vậy, hắn và cằm cỏ trở lại, cường quyền nhìn thẳng vào mắt cổ, âm âm
nhu nhu hỏi lại một câu: “Nghe rõ chưa?”
Cô ấm ức cắn môi, rất muốn phản bác nhưng ánh mắt Hải Lâm hơi tối lại, cổ họng bật ra một thanh âm nhẹ nhàng: “Hửm?”. Bao nhiêu can đảm lập tức tiêu tan, cô rủ mi, buồn buồn đáp lại: “Em.. biết rồi”
Hải Lâm có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này của cô, hắn xoa xoa đầu cô, mỉm cười nhìn cô: “Ngoan”
Thật giống như đang nói chuyện với thú cưng.
Hải Lâm chơi đùa, chọc ghẹo Minh Vy một lúc nữa mới chịu để cô xuống giường. Đánh răng rửa mặt xong,
đã hơn 7 giờ sáng, chiều nay Minh Vy có tiết học thể dục trên trường, cô phỉa về nhà lấy đồng phục. Một đêm không về, cô có thể lấp liếm lí do ở lại nhà bạn được, nhưng nếu Hải Lâm tiếp tục ép buộc ở lại đây cô thực sự không biết phải ăn nói thế nào. Hơn nữa, nghĩ đến viễn cảnh ở chung với Hải Lâm trong biệt thự này, cô thấy rùng rợn vô cùng. Cô chỉ mới 17 tuổi, thân lại là con gái, trong khi đó Hải Lâm đã là đàn ông trưởng thành lại còn biến thái, ai... ai biết hắn sẽ làm gì cô?
Nhìn người đàn ông đang nhàn nhã ăn điểm tâm trước mặt, bỗng dưng Minh Vy thấy ớn lạnh vô cùng.
Hải Lâm sinh ra trong gia đình giàu có và quyền lực, mặc dù tính cách ngỗ ngược lại nóng nảy khiến người
ta phát sợ nhưng không thể phủ nhận trên người hắn lúc nào cũng tản ra khí chất ưu nhã phóng khoáng,
chính là khí chất của những người giàu có ăn sâu tận vào máu, khí chất tinh thần trời sinh đã có, rất khó để
bắt chước được. Bất kể nhấc tay nhấc chân nào đều toát lên phong thái đẹp mắt, cuốn hút. Chỉ đơn giản là
dùng nĩa cầm dao nhưng lại cho quý lộ ra tia bức người, dáng vẻ nho nhã lịch thiệp của người đàn ông nà
chẳng hề ăn nhập với những hành động biến thái mà hắn đã làm với cô. Bộ dạng ưu nhã, đẹp mắt đó chăng
qua chỉ là lớp vỏ bọc hoàn mĩ che đậy cho sự vô sỉ, cố chấp, độc đoán ẩn sâu bên trong con ngườ này. Từ nhỏ đến lớn cô đã trải nghiệm đủ những ức hiếp chèn ép của Hải Lâm, theo thời gian sự ngang ngược biến thái của hắn với cô chỉ có tăng chứ không giảm. Có câu “tướng tùy tâm sinh”, những câu nói nà dường như
chẳng áp dụng với Hải Lâm, hắn càng lúc càng biến thái nhưng vì lí do gì, ngoại hình không chút ảnh hưởng,
khuôn mặt dáng người đều không thể dùng một từ “đẹp” để diễn tae, nét đẹp của hắn vừa yêu nghiệt lại vừa
phóng khoảng ung dung, vừa tao nhã lại phảng phất chút ngang ngược bá đạo, lúc xa lúc gần, lúc lạnh lùng
lúc ấm áp. Cô vẫn nhớ như in biểu hiện kinh diễm của Giai Mỹ khi gặp Hải Lâm, hai mắt lấp lánh như sao, ngây ngây ngẩn ngẩn như người mất hồn. Từ lúc bước vào nhà hàng cho đến bây giờ, không biết bao nhiêu ánh nhìn mê muội dán lên người Hải Lâm, nam có nữ có, có vẻ nhà Hải Lâm đã qua quen với việc này, hoặc là hắn chẳng buồn để ý đến, một chút phản ứng mất tự nhiên cũng không có, nhàn hã, ung dung như không có chuyện gì xảy ra. Đang lúc Minh Vy còn ngơ ngẩn thì giọng nói Hải Lâm nhàn nhạt truyền đến bên tai: “Đẹp mắt không?” Hắn
thậm chí không buồn nhấc mi lên, mắt nhìn xuống đĩa bít tết, hai tay nhẹ nhàng cắt ra từng miếng nhỏ, hắn hỏi rất tùy ý, ý cười vương trên môi.
Minh Vy ngớ người, nhất thời cứng họng không biết trả lời thế nào. Hắn... hắn biết cô đang nhìn lén sao?
Thấy cô gái nhỏ thẹn thùng đến đỏ mặt, hắn cười khẽ một tiếng, đẩy dĩa bít tết đã cắt xong sang cho cô, nhẹ nhàng nói: "Ăn xong lại cho em nhìn tiếp? Muốn nhìn chỗ nào cũng được. Tùy ý em. Được không?”