• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Minh Vy vẫn tiếp tục yên lặng, mi mắt đều đỏ lên rưng rưng nước mắt, người nào đó vẫn không chịu 

buông tha, hắn xoa xoa má cô: “Bây giờ em có nói hay không?” 

Phòng bệnh yên ắng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Hải Lâm, Đôi mắt người con gái trên giường 

trong veo như mặt hồ mùa thu, lấp lánh ánh nước đẹp đẽ. Cô mím môi, đè nén cảm giác khó chịu ngột ngạt 

trong lồng ngực, rụt rè nói: “Bạn học..” 

Giống như sợ hắn không tin, cô nói thêm: “Chỉ là bạn học là lớp trưởng lớp em” 

“Lớp trưởng?” Hắn nhướn mày. Có gật đầu: “Là lớp trưởng.” 

Hải Lâm lạnh giọng nói: “Cách xa tên đó một chút, còn nữa." Ngừng một chút hắn lại hỏi: “Em và Hoàng 

Húc Khiên tới đâu rồi?” 

Minh Vy hiểu rõ ý tử của hắn, làm sao cô có thể nói lời chia tay với Hắc Khiến đấy, nhắc đến chuyện này cô 

lại không nên được cảm giác ủy khuất trong lòng, viền mắt nóng lên giọng nói nghẹn ngào hắn: “Cậu chủ, 

em...." 

Ánh mắt Hải Lâm bất chợt tối lại, hắn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt viết rõ hai chữ “không vui” 

Minh Vy sợ hắn giận lập tức sửa lời: “ Lâm.” 

Những lời muốn nói ra lập tức nghẹn lại trong cổ họng, cô thực sự không quen với cách xưng hô thế này. Hải Lầm nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng khó chịu như bị gai đâm. Cô có thể tự nhiên gọi tên bất cứ 

ai, mỗi lần nghe thấy cô gọi Húc Khiên hai tiếng “anh Khiên”, hắn cảm thấy ghen tị vô cùng. Vì cái gì cô có 

thể vui vẻ ngọt ngào với người đàn ông khác còn hắn thì không? 

Hải Lâm nhìn chằm chằm cô, không nhanh không chậm nói: “Tốt nhất em nên tập quen dần với tôi, còn 

nữa, em nên nói rõ mọi chuyện với Húc Khiên, nếu như không nói được thì để tôi giúp” 

Nghe hắn nói, Minh Vy vùi mặt dưới gối, môi mím chặt lại một đường, hai tay run run nắm chặt chăn, kìm nén lắm mới không thốt ra hai từ “không muốn” Không phải không muốn nói ra mà là cô không dám, Cô quá 

sợ Hải Lâm rồi, chuyện gì Hải Lâm cũng có thể làm, cô khóc cũng đã khóc qua, van xin cũng đã van xin qua 

nhưng Hải Lâm làm như không nghe thấy, không hay, không biết không chịu buông tha cô. Bây giờ Hải Lâm buộc cô phải chia tay với Húc Khiên, cô làm sao có thể làm được, nhưng không làm được thì hắn sẽ đích 

thân nói với anh Húc Khiên, đến lúc đó mọi chuyện còn tệ hại hơn? Minh Vy cảm thấy mình như lạc vào mê 

cung không lối ra, chơi vơi lẻ loi khôn một ai bên cạnh. Cô chỉ mới 18 tuổi, độ tuổi non nớt ngây dại, còn. chưa nếm trải mùi đời, đã bị Hải Lâm kéo vào vòng tròn rắc rối này, trong lòng đủ thử rối ren lo sợ, không biết tìm ai để giải bày. Cứ như vậy, suốt một tuần liền lên lớp, Minh Vy cứ thơ thơ thẩn thẩn không tập trung tinh thần học hành 

nổi. Giai Mỹ nhìn thấy Minh Vy ngày một gầy đi, không kìm được xót xa, hôm nay cuối tuần muốn rủ cô đi 

chơi có khuây khỏa. 

Nhưng Minh Vy lại từ chối, cô nói rằng: “Hôm nay mình có việc bận, để hôm khác đi” 

Giai Mỹ không vui nói: “Cuối tuần mà bận gì?" Nói rồi, cô kéo tay Minh Vy: “Đi, mình biết một quán ăn vặt 

mới mở ngon lắm, đi một chút rồi về?”. 

Nhưng sự nhiệt tình của Giai Mỹ chẳng thay đổi được chú ý của Minh Vy, cô vội rụt tay về, ấp úng nói: “Hôm 

nay không được, để hôm khác có được không?” Đôi mắt Minh Vy rất đẹp, trong veo như viên ngọc lưu ly, 

bây giờ đôi mắt đó đang chớp chớp hướng về phía Giai Mỹ mang theo ý tứ cầu xin, điềm đạm đáng yêu như thể khiến cho người khác không nhịn được mà muốn yêu thương bảo vệ. Giai Mỹ thấy Minh Vy lúng túng 

như vậy cũng không muốn ép buộc nữa, chỉ nhẹ nhàng lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Dạo gần đây cậu sao vậy, bộ dạng cứ thơ thơ thẩn thẩn, có chuyện gì có đúng không?" Giai Mỹ lưỡng lự nói tiếp: "Có phải... người đàn ông đỏ lại gây khó dễ cho cậu có đúng không?” 

Minh Vy biết Giai Mỹ đang nhắc đến Hải Lâm, chuyện lần trước cô ấy cũng biết. 

Nhìn vẻ mặt trầm lặng buồn bã của Minh Vy, Giai Mỹ đã ngầm đoán ra một phần câu chuyện, Minh Vy là 

một cô gái tốt, thiện lương, chẳng bao giờ đấu đá hạnh họe hay nói xấu ai bao giờ, cô yên tĩnh như mặt hồ mùa thu, phảng phất chút buồn bã bình lặng, ai ức hiếp cũng chẳng dám phản kháng, hiền lành đến mức đáng thương. Tính cách rụt rè nhút nhát này có lẽ bắt nguồn từ cuộc sống của Minh Vy, mồ côi cả cha lẫn 

mẹ, gia cảnh không được bằng người ta, buồn vui cũng ít khi chia sẻ với bất kì ai, có lẽ điều người ta trân quý 

nhất từ cô gái này đó chính là sự an toàn và dịu dàng khi ở cạnh bên. Đồng hành cùng nhau từ những năm tháng cấp 2, đến nay đã gần 7 năm trôi qua, Giai Mỹ hiểu rõ Minh Vy hơn ai hết, cô biết biểu hiện bất thường dạo gần đây của Minh Vy là có nguyên do. Mà nguyên do đó hẳn là liên quan đến Nguyễn Hoàng Hải Lâm, 

đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện. Người đàn ông đó không biết mặt mũi ngang dọc thể 

nào, nhưng tính cách cực kì ngang ngược xấu xa, luôn có lí do để khi dễ Minh Vy. Hồi nhỏ đã không buông 

tha, lớn lên càng hung hãn. 

Mấy lần đi chơi cùng nhau, chỉ cần anh ta gọi điện bào Minh Vy về nhà, cho dù tình thế khó khăn đến mức 

nào Minh Vy cũng phải về bằng được. cô gái nó chẳng dám trải lệnh. Có hôm sinh nhật Giai Mỹ, Minh Vy chỉ 

vừa đến chưa tới năm phút thì điện thoại đã reo lên, mà hình hiển thị cái tên to đùng “Cậu chủ". 

Sau cú điện thoại đó, Minh Vy phải lập tức trở về, thấy bảo cậu chủ có việc gấp muốn cô trở về. Hôm đó 

Minh Vy xin lỗi rối rít thể nào Giai Mỹ vẫn còn nhớ, Giai Mỹ không trách Minh Vy chỉ là nhìn bạn mình đến 

đang còn tuổi ăn tuổi lớn mà phải sống trong cảnh tù túng mệt mỏi như vậy, đi chơi cũng không yên thân thì không khỏi xót xa. Sinh nhật 17 tuổi của Giai Mỹ. Minh Vy không thể tham dự chúc mừng, gấp gáp khẩn trường trở về đến độ không kị tặng quà cho Giai Mỹ. Giai Mỹ chẳng quan trọng chuyện đó làm gì, sáng hôm sau cô hỏi Minh Vy chuyện gấp mà Hải Lâm gọi cô về là gì thế, câu trả lời đến giờ nhắc lại vẫn khiến Giai Mỹ tức ói máu: “Cậu chủ gọi mình về... là vì.. vì muốn ăn mì.” 

Quái gở! Bá đạo! 

Một bát mì bộ trong nhà không có người khác nấu cho anh ta ăn được sao? Trong biệt thự cũng không phải chỉ có mình Minh Vy làm giúp việc, hơn nữa Giai Mỹ nhớ rõ ràng khi anh ta hỏi Minh Vy đang ở đâu, cô ấy đã trả lời đang dự tiệc sinh nhật của bạn thân. Trong điện thoại, Giai Mỹ còn nghe thấy nha ta hỏi: “Chỗ em đang ở có nam nhân đúng không?” 

Khi Minh Vy thành thật dạ một tiếng, giọng nói thanh lãnh lập tức vang lên: “Về” 

Ngắn gọn xúc tích. 

Rất tốt, cứ như thế Minh Vy luống cuống bắt xe buýt trở về. 

Anh là chính là cố tình muốn Minh Vy về nhà, muốn Minh Vy chật vật như thế. 

“Mình... mình về trước nha. Giai Mỹ, cậu đi chơi vui vẻ” Giọng nói nhỏ nhẹ của Minh Vy kéo lại Giai Mỹ thoát 

khỏi dòng kí ức miên man. “Khoan đã” Giai Mỹ vội níu tay Minh Vy lại: “Cậu còn chưa trả lời vấn đề của mình?” Giai Mỹ nhìn chằm 

chằm Minh Vy, ánh mắt kiên định, thần sắc mạnh mẽ: “Vy, nói mình nghe có phải ông chú xấu xa kia lại ức hiếp cậu không?” 

Ông chú xấu xa? 

Minh Vy trợn mắt, hốt hoản nói: “Cậu đừng nói bậy” 

Giai Mỹ bĩu môi: “Cậu sợ cái gì, tớ nói sai sao, không phải ông chú xấu xa thì là gì, làm gì có người nào trẻ trung đẹp đẽ mà tính tình lại ngang ngược khó ở như thế?” 

Minh Vy muốn nói gì đó nhưng Giai Mỹ đã lập tức cước lời: “Nói đi, có phải ông chú xấu xa kia lại ức hiếp cậu đúng không?” 

Minh Vy méo mặt nhìn Giai Mỹ, sợ hãi lắc đầu, định giải thích một chút nhưng còn chưa kịp cất lời thì ngoài cửa đã truyền đến ba tiếng gõ cửa: Cốc Cốc Cốc” Không hẹn mà cả Minh Vy và Giai Mỹ đều nhìn ra cửa cùng một lúc. Và rồi một người ngạc nhiên mở to mắt 

một người thất thần đến hồn xiêu phách lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK