• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Vy vừa gấp vừa vội cô luống cuống giãy dụa, miệng hét chói tai: “Cậu chủ, tha cho em. Tha cho em. Huhu... Á. Đừng” 

Trên người chỉ còn lại bộ nội y màu trắng. Đôi thỏ trắng bao gọn lấy bầu ngực thiếu nữ mềm mại, quần nhỏ 

màu trắng bị kéo xuống đến tận đùi. 

Quần áo không đủ che thân, lộ ra vùng da thịt trắng mịn. Thân thể thiếu nữ tinh tế non mềm hiện ra trước mắt, ngọn đèn nhu hòa phát lên mảng da thịt trắng hồng, 

họa thêm nét hoa mỹ quyến rũ. 

Thoáng chốc Hải Lâm trở nên ngây người, đôi mắt nhuốm đầy dục vọng, tràn ngập lửa nóng tựa như muốn 

ăn thịt người. 

Nhân cơ hội Hải Lâm đang thất thần, Minh Vy vội đẩy hắn ra, cô lao xuống sàn, thân thể không đứng vững 

loạng choạng vài bước rồi ngã xuống, nhìn thấy cửa phòng đang đóng kín cô càng thêm hoảng hốt, vội vã bò về phía gầm bàn. Thân thể cuộn chặt lại một chỗ, hai chân co trước người, tay đan qua gối ôm lấy mình tạo thành tư thế phòng bị khóc nức nở: “Cậu chủ... tha cho em... tha cho em” 

Hải Lâm ngồi trên sô pha, nhìn thấy cục bông trắng mịn đang chôn thân dưới gầm bàn, đôi mắt ánh lên tia 

sảng quỷ dị: “Em tự qua đây hay để tôi tới” 

Minh Vy lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn. Không muốn..... Huhu... Cho em ra ngoài. Ra ngoài” Cô khóc 

đến nấc, giọng nói đứt quãng không thành tiếng. 

Hải Lâm dường như mất hết kiên nhẫn, hắn lao tới kéo cô từ dưới đất lên, bế thốc lên vai đi tới giường. Minh Vy khóc đến họ ra, thân thể vừa đáp xuống giường, cô lập tức chống tay ngồi đây hoảng hốt lùi về sau: 

“Cậu chủ... em sai rồi. Em sai rồi. Em không dám nữa. Em sẽ chia tay với Húc Khiên. Sẽ chia tay mà. Cậu 

chủlllll” 

Hải Lâm đã cởi đến thắt lưng, hắn như hổ đói vồ mồi lao đến đêm cổ chân cô kéo về, hai thân thể chồng 

lên nhau không một khe hở. 

Minh Vy hoảng loạn hơn, cô thậm chí còn khônh biết mình đang nói cái gì: “Không... không muốn. Em còn 

nhỏ, cậu chủ tha cho em. Tha... tha cho em.” 

Hải Lâm để nửa người trần ôm lấy cô, hắn chống tay bên người có từ trên cao hung hăng nhìn xuống, môi 

mỏng nhếch lên một đường cong khiêu gợi: “Bảo bối ngoan, đừng khóc. Tôi chỉ ôm một lúc. Tôi không làm 

gì cả. Tôi cam đoan” 

“Không thích. Không thích. Không thích” Cô lắc đầu liên tục, miệng kêu khóc không ngừng: “Đừng đối xử với tôi như vậy. Tôi không muốn. Không muốn mà” Hải Lâm lại dỗ: "Ngoan, đừng khóc. Tôi sẽ không làm gì. Sẽ không làm gì cả. Em đừng sợ” Tiếp đó trong phòng ngủ liên tiếp truyền đến tiếng khóc ẩm ức nức nở, theo đó là tiếng nói trầm thấp đầy 

dụ dỗ, tiếng thở dốc ồ ồ, 

Bên ngoài ánh trăng đã lên cao tỏa xuống tòa biệt thự, khoảng không chìm trong mảng yên lặng. 

Đồng hồ nhích từng phút giây từng giây, không biết qua bao lâu đến khi kim giờ dừng lại ở số 11, từ trên 

cầu thang lập lòe trong bóng tối có hai thân ảnh nổi đuôi nhau đi xuống. Một bóng dáng mảnh khảnh loạng choạng gấp gáp bước đi, một bóng dáng cao ngất chầm chậm đi theo sau, 

Cô gái hình như đang khóc, một tay che kín miệng, một tay níu lấy cổ áo sơ mi nam rất chặt. Đến tầng 1, cô hoảng hốt nhìn quanh một vòng sau khi đảm bảo không có ai, mới đủ can đảm chạy một mạch vào cửa sau 

rồi lao thẳng vào màn đêm, bóng dáng nhỏ nhắn mất hút trong bóng tối. 

Hải Lâm dõi mắt nhìn theo mãi đến khi cô gái nhỏ bé nào đó biến mất sau cánh cửa nhà sau mới vẫn không thu lại ánh nhìn nghiền ngẫm, tựa như đang dò xét suy tính điều gì. Khóe miệng cong lên một đường cong hoàn mĩ, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ánh trăng sáng ngời hắt lên gương mặt tuấn lãng, từng 

đường nét đều sắc bén yêu mị. Hắn nở một nụ cười thỏa mãn, thanh âm phát ra từ giọng nói vừa trong vừa 

lạnh: "Sớm thôi Minh Vy, em sẽ là của tôi.” 

Vừa về đến phòng, việc đặt tiên cô làm là chạy ngay vào phòng tắm, kéo mạnh chiếc áo sơ mi nam trên 

người ra, cúc áo văng tứ tung rơi xuống mặt sàn ướt đẫm. Cô nhấn vòi xen, dòng nước lạnh như đá xối xả 

chảy xuống da thịt. Khắp nơi trên thân thể có đâu đâu cũng là dấy hôn chằng chịt, đỏ rực ẩn lên cơ thể, thậm 

chí vài nơi còn có bị rướm máu. 

Lưng, ngực, bụng, cổ... không có nơi nào là Hải Lâm không hốn qua. Hắn giống như đói khát xem cô là thức ăn, hôn ngấu nghiến không buông tha. Từng giọt nước mơn trớn len lỏi trên từng tấc da thịt, cô lạnh đến run lẩy bẩy, lạnh đến tê tái nhưng vẫn không chịu bước ra khỏi vòi sen. Hai tay chà sát mọi nơi, chà đến 

đỏ da đó thịt hệt như muốn lột luôn lớp da trên người mình. 

Thật là bẩn. Thật là bẩn. Cho dù rơi vào hổ phần cũng không bẩn đến mức này. Phải hơn hai tiếng sau, cô mới ra khỏi phòng tắm, cô cũng không mặc quần áo mà lao nhanh lên giường cuốn chặt chăn, cả cơ thể co rúm lại như con sâu bự. Thỉnh thoảng thân thể lại run lên không hiểu vì lạnh 

hay vì sợ hãi. Nước mắt làm nhòe mi, ào ạt tuôn rơi. Từng giọt từng giọt mang theo muôn vàn cày đăng tải 

hơn. 

Cô thực sự không hiểu, thực sự không hiểu vì cái gì Hải Lâm lại luôn đối xử với cô như vậy. Từ nhỏ cũng không tránh được sự ức hiếp của hắn đến cũng vậy. Khoảng thời gian bình yên của cô chỉ tồn tại khi không có Hải Lâm bên cạnh. Khi lên thành phố học ở 

trường quốc tế, thỉnh thoảng mới về nhà quãng thời gian đó cổ vui vẻ biết bao nhiêu, không cần phải sống 

trong phòng bị e dè. Hay cách đây vài tháng khi Hải Lâm vẫn chưa về nước hắn vẫn còn du học ở Mỹ, những 

ngày đó cô và anh Húc Khiên mới vui vẻ làm sao. 

Nghĩ đến anh, nước mắt cô rơi càng nhiều. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Minh Vy giật bắn 

mình. 

Cô định không nghe máy nhưng rồi dường như nghĩ ra điều gì đó cô bật người ngồi dậy, lập tức lấy điện thoại ở đầu giường. Nhìn thấy dãy số quen thuộc nhấp nháy trên màn hình, cô không đợi được nữa mac vội vàng nhắc máy 

ngay. Dầu dây bên kia còn chưa nói gì, thì cô đã òa khóc nức nở: “Anh ơi... Huhu... Anh, hức... Hức... Anh 

Húc Khiên” 

Húc Khiên bên kia bị tiếng khóc của cô làm cho hoảng hốt tột độ, nụ cười trên môi ngưng bật, anh sốt sắng 

cả lên: “Vy, em làm sao, làm sao vậy, có chuyện gì, chuyện gì nói anh nghe. Đừng khóc, đừng khóc. Nín nào 

nín nào.” 

Nghe thấy giọng nói ấm áp của anh cô thấy lòng mình nghẹn ngào lại, cô nhớ anh. Thực sự rất nhớ. Húc 

Khiên đang trong giai đoạn chuẩn bị tốt nghiệp, anh đanh thực tập ngoài thành phố. Đã một tuần trôi qua cô 

đã không gặp anh rồi. 

“Anh Húc Khiên, khi nào anh về?” Cô thút thít hỏi, tâm trạng đã dần bình ổn lại. Cô không muốn làm Húc 

Khiên lo lắng, anh đi thực tập, công việc học tập đã đủ áp lực lắm rồi. 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở gấp gáp của anh, Minh Vy có thể hình dung ra vẻ mặt lo lắng đến toát mồ hôi của anh. 

“Vy, em làm sao vậy? Rút cuộc là có chuyện gì thể em? Em đau ở đâu, hay có chuyện gì? Em nói anh nghe 

đi” Húc Khiển sốt sắng: "Em nói anh nghe đi. Đừng im lặng nữa. Em cứ như vậy làm sao anh chịu nổi” Cô nén nghẹn ngào, nhỏ tiếng nói: “Em không sao. Chỉ là... lúc nãy... em mơ thấy ác mộng thôi. Anh đừng 

lo lắng” 

Húc Khiên thở phì phò, anh gấp gáp nói: “Em đừng nói dối. Có chuyện gì nói anh nghe đi. Đừng làm anh lo 

lắng mà Vy. Bây giờ khuya rồi, không còn xe nữa nếu không anh sẽ lập tức về với anh. Vy, có chuyện gì em 

nói anh nghe đi.” 

Lời anh nói làm cô bùi ngùi, trong người như có dòng nước ấm lướt qua, ấm áp đến đau lòng. 

Trên đời này, Húc Khiên là người đàn ông duy nhất yêu thương cô, là người luôn dành cho những ngọt 

ngào ấm áp. Anh là người không ngại vất vả đạp xe hơn năm cây số chỉ để mua cho có món bánh cô thích, 

là người đập cả con heo đất nuôi một năm trời để mua cho cô món quà sinh nhật là đôi giày búp bê màu hồng, là người chăm sóc cô khi cô bị đậu mùa, anh không sợ lây, không sợ bệnh, chỉ sợ cô rơi nước mắt. Anh là người duy nhất nói yêu cô nói sẽ bảo vệ cô cả đời. Cũng là người duy nhất khiến trảo tim cô rung 

động. “Anh Húc Khiên." Cô gọi thanh âm nì non nhẹ nhàng. 

Trái tim ai kia mềm nhũn, đáp lại một tiếng trầm thấp: “Anh đấy.” 

Cô áp chặt điện thoại vào má, tưởng tượng như đang áp mặt vào lòng anh: “Anh đừng lo lắng cho em nữa. 

Em không sao, không sao cả. Em chỉ mơ thấy ác mộng thôi.” 

“Em nói thật?” Húc Khiên có vẻ không tin. 

“Dạ” Cô cố mỉm cười: “Em nói thật mà. Anh Húc Khiền...” 

“đi. Anh đây” Giọng anh thật trầm không giấu được sự cưng chiều. 

Cô nỉ non, thút thít hỏi: “Bao giờ anh về, em nhớ anh lắm.” 

“Nhanh thôi. Ba ngày nữa anh về. Sẽ có quà cho em” 

Cô bật cười: “Em chờ quà của anh” 

Húc Khiên cũng cười nhưng rồi như nhớ ra điều gì, anh có chút đắn đo: “Anh nghe nói cậu chủ về nước 

được mấy tháng rồi. Vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Vy, anh ta... không gây khó dễ với em chứ?” 

Tâm trạng vừa vui lên một chút liền chìm nghỉm, sắc mặt cô co quắp. “Sao thế, có phải anh ta...” Minh Vy vội ngắt lời, hoảng hốt nói: "Không có. Không có. Cậu chủ... rất... rất tốt, không làm gì cả. Anh 

đừng lo lắng” 

Húc Khiên thở dài: “Ừm. Vậy thì tốt. Có chuyện gì thì phải nói cho anh, không có anh thì nói cho mẹ anh. Mà 

tốt nhất là nếu anh ta gây chuyện cứ tìm bà chủ, bà ấy thương em như vậy, sẽ không để em chịu thiệt thòi.” 

Minh Vy dạ một tiếng rất nhỏ. Hai người nói với nhau vài câu nữa thì Húc Khiên dặn dò cố nghỉ sớm, cúp 

máy không còn nghe giọng anh nữa nhưng lòng cô đã không còn nặng nề như trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK