• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Vy lì lợm không chịu xuống xe nhưng cuối cùng vẫn bị Hải Lâm kéo vào nhà. 

Hắn trước sau vẫn mang bộ mặt dọa người đó, âm ấm nhu nhu không nói một lời. Vừa vào bên trong, 

không khí lập tức bị bao trùm trong sự lạnh lẽo, hắn vừa thả cô xuống sô pha, Minh Vy đã kinh hoàng đứng bật dậy đứng cách hắn rất xa. Cô nắm chặt quai đeo balo, đầu ngón tay trắng bệch dọa người, hãi hùng lo 

sợ viết đầy trên mặt. Hải Lầm nhàn nhã ngồi trên sô pha, hắn bình chân như vại phớt lờ sự căng thẳng cực 

độ của cổ, hệt như người đưa cô đến đây không phải là hắn. 

Hải Lâm rót một cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ, người đàn ông này bất kể làm gì đều ưu nhã hóng khoáng, 

mỗi một động tác dù rất nhỏ cũng đều toát lên khí chất bức người. Rõ ràng bộ dáng rất tao nhã đẹp mắt nhưng toàn thân lại tản ra sự đáng sợ không nói nên lời. 

Minh Vy đứng đó nhìn hắn, lắp bắp tiếng được tiếng không: “Cậu chủ... em... em muốn về nhà. Muộn... muộn lắm rồi” 

Hải Lâm đặt nhẹ cốc nước xuống bàn, hắn nghiêng đầu nhìn cô , tùy ý thốt ra một câu: “Từ nay về sau, nơi 

này chính là nhà em” 

Minh Vy vừa nghe xong hai mắt trợn to không tin nổi, viền mắt ươn ướt, môi nhấp nhấp muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt nên lời. Ý hẳn là thế nào, tại sao đây lại là nhà cô! 

“Lại đây, chúng ta nói chuyện nghiêm túc với nhau.” Hải Lâm lạnh giọng lên tiếng, trong giọng ẩn chứa sự 

tức giận mơ hồ. Minh Vy đảo mắt một vòng nhìn quanh tòa biệt thự, trang nhã đẹp đẽ sang trọng nhưng đối 

với cô mà nói chỗ này không khác nào mật thất, không có cách nào trốn thoát. 

Chần chừ một lúc, cô cam chịu nhích từng bước một tiến lại gần, mỗi một bước đi của cô Hải Lâm đều dõi theo từng bước một. Đôi chân nhỏ nhắn trong đôi giày búp bê màu đen, tác học sinh cao đến mắc cá, dời lên một chút là đôi chân mảnh dẻ trắng nõn của Minh Vy, cô hơi gầy nhưng trên người tuyệt đối không thiếu thịt ôm vào rất mềm mại thoải mái, 17 tuổi, vẫn còn trong độ tuổi phát dục, cô còn chưa cao lắm nhưng 

đường cong trên người đã xuất hiện. Minh Vy bị ảnh mắt xuyên thấu của Hải Lâm dọa cho sợ hãi, khi chỉ còn cách Hải Lâm một bước chân, đột 

nhiên bốn phía xoay vòng, Hải Lâm đẩy cô xuống sô pha, thân ảnh cao lớn của hắn chèn ép cô trên thành 

ghế. 

Minh Vy giật mình đến kinh hãi, cô hoảng hốt nhìn Hải Lâm, bộ dạng trông như sắp khóc đến nơi vậy. Hắn cúi người nhìn chằm chằm vào đôi mắt lưu ly trong veo của cô, nhàn nhạt nói: “Vy, anh có thể bỏ qua em 

một lần, hai lần hưng không hề nhịn em mãi. Đây là lần cuối cùng anh bỏ qua cho em, nếu để anh biết em 

còn liên lạc hay có bất kì dính líu nào đến tên Húc Khiên đó, đừng trách anh vô tình, Ngoan ngoãn cho anh, 

biết chưa?" Đôi mắt Nguyệt Vy đong đầy sợ hãi, ướt sũng nước mắt. Thấy vậy trong lòng hắn có chút Xót xa, 

bàn tay thon dài vuốt ve gò má non mềm của cô như trấn an như dỗ dành, ánh mắt dịu đi giận dữ, có chút 

dịu dnagf lại có chút bất lực: “Ngoan, anh không muốn nổi nóng với em, ở bên cạnh anh có cái gì không tốt 

nào? Em muốn cái gì anh đều có thể đáp ứng. Được rồi, đừng khóc” “Em không muốn cái gì cả, cậu chủ, em thực sự không muốn gì cả, em chỉ muốn anh Húc Khiên. Em 

thương anh ấy, em muốn ở bên anh ấy thổi. Cậu chủ tìm người khác đi có được không?” Cố bưng mặt khóc 

nức nở: “Em không muốn chia tay, em không muốn chút nào." Cô thực sự mệt mỏi quá rồi, cô không chịu 

Minh Vy ở dưới thân hắn khóc đến giàn dụa nước mắt, hai bàn tay nhỏ che đi khuôn mặt non mềm, tiếng 

khóc thút thít nghẹn ngào thỉnh thoảng lại nức nở lên. Hải Lâm có cảm giác như có hàng vạn mũi kim đang 

châm chích vào tim hắn, người con gái hắn yêu đến tận tâm can lại đem lòng đi yêu một người đàn ông 

khác, cô nói yêu hắn ta, muốn ở bên cạnh hắn ta. Hải Lâm kéo hai bàn tay đang che mặt cô xuống, lạnh lẽo ra lệnh: “Thu hồi những lời này đi” 

Minh Vy khóc lớn lên, cô tức tưởi như đứa trẻ giành không được đồ chơi của mình: “Em không muốn, em 

không muốn. em không thích cậu chủ, em không yêu cậu chủ, không có chút tình cảm nào. Em... ưm... ưm” 

Những lời sau nửa chữ cũng không thể phát ra, môi Hải Lâm dán xuống ngậm chặt môi cô. Đầu lưỡi của hắn tiến vào, kéo lưỡi cô vào một trận mưa to gió lớn. Tiếng khóc của cô cũng bị hắn nuốt chửng. Minh Vy giấy dụa điên cuồng, hai tay yếu ớt đẫm loạn trước ngực Hải Lâm, nhưng rất nhanh đã bị Hải Lâm giữ chặt lên đỉnh đầu. Nơi đẫy đà dán chặt trước vòm ngực cường trán, mềm mại khiêu khích. Cả người Hải Lâm như có luồng điện chạy qua, thần trí kích thích chí mạng. Ban đầu chỉ muốn chặn lại những lời bướng bỉnh từ môi cô, nhưng giây phút khi hai đôi môi chuẩn xác và vào nhau, Hải Lầm như người đi giữa sa mạc vô tình tìm thấy một chai nước, vồ vập gấp gáp. Hắn ngăn cản mọi hành động chống cự của cô, một tay giữ chặt cổ tay cô lên đỉnh đầu, một tay nâng má cô lên, khiến nụ hôn ngày một sâu hơn. 

Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, Minh Vy đau đến nức nở thành tiếng, cô muốn khép miệng lại nhưng Hải Lâm 

không cho, hắn bóp cằm cô mạnh mẽ tiến vào. Nhục nhã, khó chịu, đau đớn, tội lỗi chừng đó cảm xúc đan 

xen làm cô cùng quẫn trong tuyệt vọng. Không thể giãy dụa, cũng không thể phản kháng cử động, có thời 

thóp nằm dưới thân hắn, cả người run lên bần bật, dáng vẻ chật vật đến đáng thương. Vậy mã Hải Lâm 

không chút xót xá, hắn hôn như muốn nuốt luôn cô vào bụng. Vài giây sau đó, đột nhiên cô gái dưới thân run 

mạnh một cái: “Không... ưm.” Một tiếng kêu cứu vàng lên rồi cuối cùng mất hút trong nụ hôn hung hãn. 

mạnh bạo. 

Bàn tay nào đó đã nắm lấy nơi mềm mại trước ngực, hắn cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt của cô. Nước 

mắt cô giàn dựa trên mi, tuyệt vọng đến tận cùng. Kí ức kinh hoàng đêm đó lại ùa về, Hải Thiên như dã thú 

muốn nuốt chửng cô, hắn ghì chặt có tên dưới, hôn khắp cơ thể có không buông tha một tấc da thịt nào. Cô 

trở về phòng trong hãi hùng hốt hoảng, cuộc gọi đếm muộn của Húc Khiến. 

Nghĩ đến đây, đáy lòng lại trào dâng cảm giác ủy khuất căm phẫn, khi Hải Lâm đang còn tha thiết hôn cô 

say đắm, bàn tay không ngừng xoa nắn nơi mềm mại nào đó, Minh Vy há miệng, và rồi... 

“Phập” Hải Lâm đột nhiên sững người, trong miệng truyền đến mùi vị tanh nồng. 

Minh Vy chớp thời cơ rất nhanh, một giây trước, khi Hải Lâm đang thần thần, cô đã đẩy hắn ra, lao xuống sàn, hớt ha hớt hải bò xuống gầm bàn. Hai tay quýnh quáng gài lại cúc áo trước ngực, trên mặt viết đầy kinh khiếp khủng hoảng, cả người run lên bần bật giống như một con thú nhỏ vừa bị ném vào hầm băng, run cầm cập vì lạnh, 

Hải Lâm gượng người dậy, lưng dưa hẳn vào thành ghế sau lưng, tư thế nhàn nhã lại có chút ngả ngớn 

phong trần, hai cúc áo trước ngực mở toang để lộ xương đòn quyến rũ, hẳ đột nhiên bật cười một tiếng, 

ngón cái miết qua vệt máu đỏ chảy ra từ khóe miệng, khuôn mặt ánh lên nét ủy dị ma mị, ánh mắt dạt dào 

sự hứng thú. 

Minh Vy không dám nhìn hắn, có người trốn dưới gầm bàn, mặt mày tái xanh không còn một giọt máu.Vài giây sau đó, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên: “Em muốn cắn nữa không? Đêm nay, em uốn cắn chỗ 

Minh Vy mơ hồ cảm thấy rằng môi mình đang run rẩy va đập vào nhau. Lạnh lẽo tập kích sống lưng, trong lòng gào thét không thôi. Cô muốn về, muốn về nhà ngay bây giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK