Bữa sáng diễn ra khá nhẹ nhàng, trong không gian yên ắng nhã nhặn, tiếng nhạc du dương xua đi bầu
không khí ngượng ngập giữa hai người. Minh Vy thật không nghĩ, Hải Lâm vậy mà cũng ưa thích những nơi
nhẹ nhàng như vậy, cô nghĩ với tính cách của hắn sẽ chẳng chọn những nơi yên tĩnh như thế này này để lui.
tới. Nhưng phục vụ, quản lí ở đây đều biết tên hắn, luôn miệng cung kính gọi “Lâm tổng", xem ra hắn thường
xuyên đến đây. Có thể là đi cùng một cô gái xinh đẹp nào đó. Cô không tin, bên cạnh hắn không có người
phụ nữ nào. Với điều kiện của hắn, thật sự muốn độc thân cũng không hề dễ dàng. Chị Na vẫn thường nói:
“Đàn ông như cậu chủ là miếng mồi ngon với phụ nữ, cho dù cậu ấy có núp trong lu cũng bị họ lôi ra bằng
được, nói chung, cậu chủ đẹp trai của chúng ta không thiếu nhất chính là tiền và phụ nữ”.
Kiểu người như Hải Lâm, muốn bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được, dạng nào mà chẳng có, xinh đẹp đến mức nào mà không được, hà tất phải tìm đến cố. Bản thân cô thậm chí còn chưa kịp trưởng thành, cơ thể
còn chưa phát dục hoàn thiện, khuôn mặt cô cũng không có gì nổi bật, tính cách lại chẳng vui vẻ thù vị, vì cái
gì hắn cứ mãi không chịu buông tha cô. “Làm sao vậy?" Giọng nói trầm ấm của Hải Lâm kéo lại thần trí điên đảo của Minh Vy, cô giật mình một cái
rồi ngồi thẳng người dậy, giống như đang ngủ gục trong lớp thì bị thầy giáo gọi tên lên làm bài.
Hải Lâm nhìn biểu hiện của cô, không nhịn được mà bật cười một tiếng, thanh âm trầm thấp bật ra từ cổ
họng mang theo chút vui vẻ dễ chịu, Minh Vy lần đầu thấy hắn cười một cách tự nhiên như vậy. Bình thường,
điệu cười của hắn nếu không phải là nhếch môi giễu cợt thì cũng là kiểu cười âm âm nhu nhu xa cách lạnh lẽo khiến người khác phát run. Thật không nghĩ, Hải Lâm lại cũng có thể cười một cách hiền lành như vậy, nụ cười hiện rõ trên môi, để lộ
cả hàm răng trắng sáng, ánh mắt sâu đen dạt dào hứng thú, Khung cảnh sau lưng như sáng bừng lên.
Hải Lâm nhìn nhìn cô, ánh mắt không giấu được sự ôn nhu cưng chiều: “Nghĩ cái gì đến thất thần như vậy? Hử?" Minh Vy của hắn giật mình thôi cũng ngốc manh đáng yêu như vậy?
Minh Vy còn chưa trả lời thì Hải Lâm đã nói: “Qua đây ngồi” Hắn hất cằm sang vị trí bên cạnh mình, giọng điệu nửa dịu dàng nửa ra lệnh. Minh Vy không dám làm trái ý hắn, dù động tác có chút chậm chạp nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lờ Hải Lâm. Vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hải Lâm, một cỗ áp bức ập tới, cô
rối rắm xoắn xoắn ngón tay, hơi cúi đầu không dám nhìn hắn. Trong khi đó, người đàn ông bên cạnh lại
chăm chú nhìn cô đến say mê, ngón trỏ mân mê cằm, tựa như rất hứng thú với việc nhìn cô lúng túng như
vậy. Vài sợi tóc bên má Minh Vy ngả nghiêng theo từng hơi thở của hắn, Hải Lâm nhìn cô một lúc mới nói: “Vy, cười một cái anh xem nào?
Tại sao lúc nào ở bên cạnh hắn cũng mang khuôn mặt sợ hãi lo lắng này? Nét thanh tú rạng ngời của một cô gái 17 tuổi chẳng xuất hiện khi ở cạnh Hải Lâm, ở bên hắn cô vẫn luôn trong trạng thái phòng bị đó, khiển
hắn có cảm giác, trong mắt Minh Vy hắn là ma quỷ, quái vật, hay thứ gì đó đảng sợ đến mức làm cô không
thở nổi. Thật là..... “Anh nói, em cười một cái anh xem? Nào, xoay mặt qua đây." Hắn nâng cằm cô kéo qua. Ánh nắng ban mai nhè nhẹ chiếu lên gương mặt thiếu nữ, đôi mắt lưu ly trong veo như mặt hồ mùa thu, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú và đôi môi hồng mềm mại, nét kiều diễm ngây ngô bừng sáng dưới mắt Hải Lâm, như muốn cầu dẫn hồn phách hắn.
không muốn cười, có được không? Bây giờ đến cả vui buồn khóc cười của cô, hắn cũng quản luôn rồi.
Nhưng Hải Lâm nhìn cô chằm chằm, cô biết mình không thể làm trái ý hẳn.
Nén nhịn cảm giác ủy khuất trong lòng, cô khẽ kéo cong khóe miệng, máy móc công công khỏe môi, miễn
cưỡng nở một nụ cười. Hải Lầm nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, bỗng nhiên cảm thấy có chút bất lực không
nói nên lời. Đôi mắt buồn bã đầy lo lắng suy tư của Minh Vy chẳng hề ăn nhập với nụ cười trên môi chút nào,
không khác nào lấy "râu ông này, cắm cằm bà kia” Hải Lâm giật giật khóe môi, sắc mặt hắn tối sầm lại, ngón trỏ gảy gảy dưới cằm cô vài cái, mệt mỏi thở dài một tiếng: “Bỏ đi”
Cười kiểu này so với khóc càng khó coi hơn.
Minh Vy thấy hắn mất hứng như vậy, bỗng nhiên có chút hối hận, đáng lẽ cô nên làm hẳn vui một phải, tâm trạng của hắn không tốt, càng khó nói chuyện hơn. Minh Vy muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp cất lời, thì
tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Là điện thoại của Hải Lâm.
Hắn cũng không ra ngoài mà ngồi ngay bên cạnh cô, chẳng sợ cô nghe được nội dung cuộc gọi, cứ như
vậy tùy tiện bắt máy, tùy ý nói chuyện. Có vẻ như là điện thoại của cấp dưới, người trong điện thoại giọng nói rất nhún nhường, cung kính, luôn miệng gọi hắn là tổng giám đốc. Trong khi đó, Hải Lâm lại rất tùy hứng, giống như không hứng thú lắm với cuộc gọi này.
Một tay hắn cầm điện thoại, một tay nhẹ nhàng chơi đùa mấy lọn tóc trên vai cổ, khóe môi treo ý cười
nhàn nhạt, cảm giác như một đứa trẻ con tìm được món đồ chơi mình ưa thích, Minh Vy không dám cử
động cũng không dám né tránh, ngoan ngoãn ngồi yên mặc Hải Lâm muốn làm gì thì làm. Hắn kề sát bên tai
cô, ánh nhìn chuyên chú dừng trên lọn tóc đen nhánh, bé bé xinh xinh, ngón tay nhẹ nhàng mân mê tóc cô
giống như đang nâng niu một thứ rất quan trọng. Giọng nói trầm ấm của Hải Lầm nhẹ nhàng truyền đến bên
tai: “15 phút nữa ư? Được rồi. Tôi đến ngay, tốt, chuẩn bị hợp đồng và văn kiện với bên Thịnh Phát đầy đủ,
đừng để xảy ra bất kì sai sót nào?”
Có vẻ như Hải Lâm có việc phải đến công ty? Nếu như vậy... cô không cần phải về biệt thự cùng hắn có
đúng không?
Mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra khỏi nhà hàng, Hải Lầm nhìn thấy cô nhóc bên cạnh đột nhiên thay đổi
sắc mặt, trong lòng không khỏi khó hiểu. Tâm trạng thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết, mới vừa nãy còn rầu
rĩ buồn bã, ăn bữa sáng mà mặt mày như đưa đám, vậy mà bây giờ lại vui vẻ, hớn hở ra mặt.
Xe chạy được một đoạn, cô bé nào đó ngờ nghệch quay sang hỏi Hải Lâm: "Chúng ta... đang... đang đi đâu vậy?” Giọng cô không giấu được sự lo lắng, vẻ mặt hiện lên chút hoang mang đáng thương.
Hải Lâm ngây ra một giây, cười một tiếng giống như đang giễu cợt câu hỏi hết sức thừa thãi của cô.
“Em nói xem?” Hắn không nhìn cô mà cười hỏi.