• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn cười đến âm trầm quỷ dị: “Sau đó, hắn sẽ bay sang Mỹ, cứ như vậy, tên khốn kia sẽ khó lòng mà gặp em nữa. Xa mặt cách lòng, sớm thôi cho dù em không chủ động chia tay thì hắn cũng chán mà bỏ em thôi.”

Minh Vy có nằm mơ cũng không ngờ Hải Lâm lại đối xử với cô như vậy, từng lời hắn nói khiến cô sững sờ chết lặng, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nhất thời nghẹn ứ lại. Cô nức nở lên, ấm ức đến tức tưởi, môi nhấp nhấp, nước mắt đong đầy hàng mi.

Hải Lâm thấy vậy cũng không hề xót xa, Minh Vy đang khóc vì tên khốn đó, hắn xót xa cái gì? Bây giờ cô có khóc đến ngày mai, cũng không giải quyết được chuyện gì, kết quả cũng vậy thôi. Thế rồi, mặc kệ Minh Vy khóc đến nghẹn ngào, hắn vòng tay qua đôi chân mảnh khảnh, bế cô lên, hệt như bế nàng công chúa nhỏ, vững vàng đi lên cầu thang. Nước mắt Minh Vy lăn dài trên má, cô hớt ha hớt hải không nói nên lời, rất muốn ngừng khóc nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má, ấm ức như tảng đá đè nặng trong lồng ngực, bức ép cô đến khó thở. Đến khi Hải Lâm mở cửa phòng ngủ tiến vào, cô vẫn chưa hết tức tưởi. Hắn đặt cô xuống giường lớn, cô lẳng lẳng nằm yên nhưng vẫn sụt sùi không ngừng. Hải Lâm nâng tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã trễ giờ họp năm phút, hắn nhìn Minh Vy một cái, thấy cô đang nhìn mình bằng đôi mắt cầu xin giống như có điều gì muốn nói nhưng nói không nên lời. Cô bé này, hẳn là đã khủng hoảng đến

mức không nói được tiếng nào. “Bây giờ em ở nhà ngoan ngoãn, lát nữa tôi sẽ quay lại” Nói rồi, hắn đắp chăn cho cô, vừa quay lưng định ra ngoài thì Minh Vy lập tức níu tay hắn, nấc lên một tiếng: “Đừng...” Sau đó tiếng "đừng” đó thì nước mắt tuôn rơi ào ạt, cô khóc không thành tiếng, dáng vẻ rất tội nghiệp.

Hải Lầm nhìn phát bực, hắn đương nhiên hiểu ý cô là gì, nén lại giận dữ trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Không có về nhà gì cả, anh nói em ở đây là ở đây, từ đây về sau, đây chính là nhà của chúng ta.”

Minh Vy vừa nghe xong câu này, ánh mắt lóe lên sự kinh hãi, nhận thấy Hải Lâm sắp đi, cô như người chết đuổi cuống cuồng níu lấy chiếc phao, vội vã bật dậy nắm lấy tay hắn, hai đầu gối quỳ trên giường, ánh mắt tuyệt vọng đong đầy sự van xin: “Muốn về... hức... về... không... không muốn ở đây”

Cô nắm lấy tay hắn, hoảng loạn van xin, tiếng khóc càng lúc càng lớn. Sắc mặt Hải Lâm bây giờ rất khó coi, hắn hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trần nhà, hơi khép mi lại giống như đang cố kìm nén cơn giận kinh khủng

trong người. Sau đó mới nhẹ nhàng quay sang nhìn cô: “Bây giờ muốn bị trói lại mới ngoan ngoãn có đúng không?”

Cô lắc đầu liên tục, mếu máo cầu xin: “Cậu chủ..hức, em cầu xin cậu chủ, em không muốn ở đây, em muốn về, em xin cậu, em chỉ muốn về nhà thôi. Cậu chủ tha cho em... hức...đừng bắt em ở đây” Hải Lâm bị mấy tiếng "cậu chủ” của Minh Vy làm cho phát hỏa, đã giận càng thêm giận, kiên nhẫn cũng bị

trút sạch nhanh chóng. Hắn không nói gì nữa, dứt khoát gạc tay cô ra thẳng thừng đi đến tủ quần áo.

.

Minh Vy co ro ngồi trên giường, trận mắt nhìn bóng lưng Hải Lâm, hắn đứng trước tủ quần áo đang lục lọi tìm thứ gì đó, trong lòng cô phát run.

Và rồi... một giây sau đó, khi chứng kiến món đồ sáng lóa trên tay hắn, sắc mặt cô tái mét không còn một giọt máu. Cô còn tưởng mình nên nhầm, răng môi lắp bắp va vào nhau.

Còng tay... là chiếc còng tay bằng kim loại, lấp lánh, bóng loáng đến dọa người. Cô hoảng loạn vô cùng, vội vã leo xuống giường muốn lao vào phòng tắm trốn đi, nhưng làm sao dễ dàng như thế đượcj. Hải Lâm chỉ tiến lên mấy bước đã tóm gọn cô, hắn vòng một tay qua eo nhỏ, nhấc bổng lên. Minh Vy hoảng hốt khóc thành tiếng: “Có ai không... Cứu.... cứu mạng” Hai chân nhỏ quẫy đạp liên tục, nước mắt giàn dựa trên mi, tóc tai rối tung cả lên, váy áo trên người dần xộc

xệch.

"Bich."

Cơ thể thiếu nữ bị ném thô bạo lên giường, đầu óc choáng váng quay vòng vòng. Cô vội vã bò dậy, lại muốn trốn đi, nhưng cổ chân lập tức bị bắt lấy. Minh Vy bật khóc nức nở: “Không, thả tôi ra... Thả tôi ra... Hức... Thả ra” Cô giãy dụa cổ chân liên tục, giống như con chuột bị một con mèo giẫm phải đuôi, cố hết sức trốn chạy nhưng vẫn không thoát được, trong khi đó con mèo tà ác lại kia lại cực kì hưởng thụ dáng vẻ chật vật của

con chuột.

Một bên giãy dụa hết sức bình sinh, một bên nhàn nhã nhẹ nhàng. Đến cuối cùng, kết quả vẫn không thay đổi được gì, cô gái nhỏ bé sao chống lại được một người đàn ông cao lớn như Hải Lâm. Cô bật khóc nức nở, hai cổ tay bị trói lại vào thành giường, hết đường giãy dụa, hết cách trốn chạy.

“Cậu chủ, em sai rồi... huhu... hức... thả em ra, em đau. Cầu xin cậu” Cô van nài, giọng nói yếu ớt nhỏ bé rất

đáng thương, khắp nơi trên mặt đều là sợ hãi hoảng loạn.

Hải Thiên nhìn cổ tay tấy đỏ của cô, hắn thở nhẹ ra một hơi, ngồi ngay trước mặt cô, kéo hộc tủ đầu giường, lấy ra một ít bông y tế, đệm ngay dưới chiếc còng, có như vậy, cô mới không bị đau.

Minh Vy vẫn không ngừng khóc, thấy hắn đứng lên sắp đi, cô càng khóc to hơn: “Cậu chủ, thả em... em xin cậu... đừng đi” Hải Lâm dừng bước, hắn quay người lại, đầu lưỡi đảo quanh một vòng trong miệng: “Em gọi tôi là gì?”

Giọng hắn hết mực dịu dàng nhưng lại khiến sống lưng Minh Vy lạnh toát.

“Em sai rồi. Em không dám nữa” Minh Vy khóc sụt sùi: “Cậu ch... anh... anh thả em. Xin anh thả em ra” Hải Lâm nâng tay nhìn đồng hồ, nếu không phải đang vội, hắn sẽ thật sự cho cô biết thế nào là “cậu chủ Hải Thiên nhìn cô một cái, lại gần sửa sang lại váy áo trên người cô, nhẹ giọng căn dặn: “Ngồi yên đợi anh về, đừng có giãy dụa lung tung. Trong phòng có camera, em làm cái gì anh đều biết, vậy nên tốt nhất là ngoan ngoãn cho anh biết chưa?”

Minh Vy gần như tuyệt vọng, cô cố van xin cầu khẩn một lần nữa nhưng Hải Lâm đã đi mất. Phòng ngủ xa hoa chỉ còn lại mình cô, bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng đón lấy ánh nắng ban mai đẹp đẽ, xuyên qua tầng kính cô nhìn thấy cảnh sắc thành phố nhộn nhịp bên dưới.

Trên chiếc cầu vắt ngang qua đường qua đường quốc lộ, lấp ló vài chiếc áo đồng phục trắng tinh, phải chăng là học sinh trường cô. Họ đang đến trường, và cô thì đang làm gì đây? 17 tuổi, chẳng phải là độ tuổi đẹp nhất hay sao? Nhìn xem cô đã trải qua chuyện gì? Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, cô biết trách ai bây giờ? Trách Hải Lâm tại sao lại về nước, trách hắn tại sao lại ức hiếp cô, trách số phận không cho cô một gia đình trọn vẹn, để khi những ấm ức ập đến trong đời cũng chẳng biết kêu ai?

Cuộc họp diễn ra trễ hơn dự kiến hơn nửa tiếng, dù Hải Lâm đến trễ nhưng các cổ đông trong công ty không ai nói tiếng nào, hoặc nói thẳng ra là không dám nói.

Về nước hơn hai tháng, nhận chức không lâu nhưng thành tích mà hắn mang đến cho YG không phải ai cũng làm được. Ban đầu một vài thành viên trong hội đồng quản trị còn nghi ngờ về năng lực của chàng trai trẻ tuổi, nhưng sau một tháng, kể từ khi doanh thu YG tăng gấp 5 lần so với cùng kỳ năm ngoái, lợi nhuận kinh doanh gấp đôi mục tiêu đề ra, thì mọi nghi vấn dần dần đổi lại bởi sự tín nhiệm, trung thành tuyệt đối. “Cạch”

Cửa phòng họp mở ra, thư kí Trương cung kính làm động tác mời, gập người 90 độ, toàn bộ các cổ đông trong phòng họp đồng loạt đứng dậy cùng lúc cúi đầu. Tổng giám đốc đã đến.

Hải Lâm gật đầu nhẹ một cái, hắn ung dung tiến thẳng đến vị trí trung tâm bàn họp, giọng nói trầm trầm vang lên: "Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này. Không để mọi người đợi lâu hơn nữa. Chúng ta bắt đầu thôi”

Lát sau, Thư kí Trương bắt đầu phát tài liệu cho từng người, nhưng đến lúc chuyển tài liệu cho tổng giám đốc, cô ta tình cờ nhìn thấy trên màn hình laptop của Hải Lâm đang hiển thị một ô cửa sổ nhỏ... đoạn video ở góc trái màn hình đang ghi lại hình ảnh một cô gái bị trói vào thành giường, váy áo xốc xếch, khuôn mặt không thấy rõ nhưng có thể nhìn ra cô ấy đang khóc, còn khóc rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK