• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Vy sợ đến tái xanh mặt mày, lắp bắp nói không nên lời. Nhìn thấy biểu hiện này của cô, Hải Lâm giận tái mặt. 

Cô cúi đầu, hàng mi rung rung như cánh bướm nhỏ, môi hồng mở ra rồi khép lại, muốn nói gì đó nhưng 

cuối cùng lại im re. Khí thế của Hải Lâm làm cô chùn bước, cô biết bây giờ mình nói gì đều vô ích, sự im lặng 

của Hải Lâm đã nói lên rằng hắn thật sự biết hết rồ, càng nói càng thêm dầu vào lửa, càng khiến hậu quả 

nặng nề hơn mà thôi. 

Hắn cử nhìn cô mãi như vậy mà không nói một lời, Minh Vy cảm thấy toàn thân râm ran như có ngàn con 

kiến bò qua, ngứa ngáy, khó chịu, muốn trốn nhưng chẳng dám. Ánh mắt hắn cất giấu mâu thuẫn giận dữ, cô không biết thế nào cứ lén nhìn hắn một lúc rồi lại cúi đầu, giống như con rùa rụt cổ sợ hãi trước nguy hiểm. 

Không biết qua bao lâu, Hải Lâm đột nhiến cất bước đi. Nguyệt Vy ngẩn người ngước mắt nhìn theo, trong 

lòng vừa hoang mang vừa lo lắng. Cô cứ nghĩ nhẽ ra hắn phải nổi giận đùng đùng với cô mới đúng, nhưng 

Hải Lâm cái gì cũng không nói, cứ như thế mà đi. 

Đang lúc Nguyệt Vy còn ngơ ngẩn thì Hải Lâm đột nhiên quay phắt lại, ánh nắng chiều nhàn nhạt hắt lên 

gương mặt tuấn tú của hắn, lông màu hắn hơi nhíu, ánh mắt chằm chằm nhìn cô, giọng nói tỏ rõ sự không 

vui: “Em định đứng đó đến khi nào?” 

Cô ngớ người: “Em..” 

“Em cái gì mà em, còn không nhanh tới đây?” 

Hải Lâm quát cô, còn quát rõ to. Minh Vy có chút ủy khuất, cô mím môi, bộ dạng tủi thân rất tội nghiệp. Cô xốc lại balo lần nữa, hai tay nắm chặt quai đeo, lủi thủi đi nhanh về phía hắn, sợ hẳn đợi lâu, cô đi một bước 

chạy ba bước, vừa tới gần thì đã bị Hải Lâm kéo tay dắt đi. Chân hắn rất dài, một bước đi của hắn bằng ba 

bước đi của cô, đã thế Hải Lâm còn đi rất nhanh, mấy lần Minh Vy bị hắn kéo suýt té nhưng chẳng dám hé môi nói gì. Hải Lầm nhìn thấy sự phòng bị kìm nén của cô càng thêm khó chịu. Đối với hắn, cô trước sau vẫn luôn bộ 

dạng đó, không sợ hãi thì né tránh. Cô thà nhẫn nhịn chứ không than trách nói với hắn tiếng nào. Còn ở bên 

Húc Khiên thì sao? Minh Vy đáng yêu như con tinh linh nhỏ, nụ cười trong veo nở rộ trên môi, cô ngoan 

ngoãn đáng yêu vô cùng. Cô cười với hắn, cô làm nũng với hắn, cô nhìn hắn ta bằng đôi mắt ngọt ngào. 

Nghĩ đến đây... 

Vẻ mặt Hải Lâm ngày một âm u, hắn im lặng không nói một lời. Đến khi lên xe vẫn không duy trì trạng thái 

đó. Không khí trong xe ngột ngạt đến tận cùng, yên tĩnh đến lạ thường. Minh Vy rất muốn phá vỡ bầu không 

khí yên lặng đáng sợ này nhưng lại không dám còn Hải Lâm thì không muốn. 

Hắn đã cố nhịn cô hết lần này đến lần khác, từ dịu dàng cứng rắn, từ chần chừ đến dứt khoát nhưng Minh Vy rất cứng đầu, hắn nói thế nào cũng không nghe. Cô trân quý chiếc điện thoại cũ nát đó như vậy, còn khóc lóc một mực đòi hắn quay xe lại lấy bằng được, đến khi hắn mua điện thoại mới cũng không thèm dùng, giấu diếm hắn đi sửa lại bằng được. Hắn biết, thứ cô quý trọng không chỉ là đồ vật mà còn là tình cảm tấm 

lòng của người tặng. Mà 'người tặng là ai, chính là Trường Húc Khiên. 

Nực cười thật. Hắn lại thua trước một tên nhãi ranh là cấp dưới của mình. Tên đó tốt hơn hẳn ở điểm nào? 

Mặc kệ tốt hơn hắn ở khoảng nào đi nữa, hắn cũng không quan tâm, Minh Vy là của hắn. của hắn. Hải Lâm 

mím chặt môi một đường giống như đang đè nén giận dữ, Minh Vy đưa mắt nhìn qau thấy vẻ mặt hắn ấm 

trầm đến dọa người, cô lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, trong lòng không ngừng cầu nguyện nhanh nhanh về nhà 

một chút. Cô sợ quá rồi. 

Dọc đường đi, Minh Vy yên lặng cúi đầu không dám ngẩng đầu, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, lưng thẳng đứng, bím tóc gọn gàng buộc gọn nằm gọn một bên, dáng vẻ căng thẳng như ngồi trên đống lửa đổng than. Xe vẫn duy tì một tốc độ đều đặn, không nhanh không chậm. Nhưng đã hơn hai mươi phút trôi qua vẫn không thấy dừng lại. Minh Vy lấy làm lạ, cô rụt rè ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn ra cửa xe, đến khi nhìn thấy khung cảnh xa lạ bên ngoài trong lòng không khỏi lo sợ. Trong khi đó, Hải Lâm bên cạnh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, chuyên tâm lái xe phớt lờ sự căng thẳng của Minh Vy. Có nhịn không được nữa, bèn đánh tiếng hỏi: “Cậu chủ, chúng ta... đi... đi đâu vậy?” Hải Lâm không nhìn cô mà nhàn nhạt trả lời, hai từ ngắn gọn lãnh đạm: “Về nhà” 

Nghe đến hai từ này, Minh Vy lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Hải Lâm đang đi con 

đường khác, cuối cùng rồi cũng về đến nhà mà thôi. Thế nhưng, mãi hơn mười phút trôi qua, xe vẫn đều đặn 

di chuyển, không có dấu hiệu dừng lại, khung cảnh bên ngoài càng lúc càng lạ lẫm, Trời càng lúc càng tối, phố xá lên đèn rực rỡ, ô tô rẽ vào một khu đô thị, ánh đèn xa hoa rọi thẳng vào trong xe, cảm giác như đi vào một thiên đường, hai bên đường ánh sáng lấp loá, còn cả những vòi nước li ti bắn lên, vừa đẹp đẽ vừa thơ 

mộng. Nơi đây toàn những ngôi biệt thự cao cấp sang trọng xa hoa, vừa nhìn qua đã biết nơi này chính là 

nơi dành cho người giàu và cực kì giàu. 

Minh Vy càng nhìn càng cả kinh, cô nắm chặt mép vảy, căng thẳng quay sang nhìn Hải Lâm, nhỏ nhẹ hỏi lại 

lần nữa: “Cậu chủ, chúng ta... chúng ta đi đâu vậy?” Cô gái nhỏ với bím tóc xinh xinh, bộ đồng phục trên người càng tôn thêm khí chất thanh thuần hiền lành, 

giờ phút này trên gương mặt thanh tú đã tái mét không còn một giọt máu. 

Xe dừng hẳn. Hải Lâm vẫn không trả lời câu hỏi của cô. Minh Vy đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ngôi biệt thự trắng xóa sừng sững trong đêm đẹp như một lâu đài giữa đời thực, nhưng trong mắt Minh Vy lại trở nên đáng sợ cực kì. Cô nắm chặt dây an toàn, run run nhìn Hải Lâm, giọng nói nức nở như sắp khóc: “Cậu chủ, không phải chúng ta về nhà hay sao?” Tại sao lại đưa cô đến đây, còn chưa vào trong, tay chân có đã run cầm cập. Lần trước. Hải Lâm cũng đưa cô đến đây, hôm đó xảy ra chuyện gì đến bây giờ cô vẫn chưa hết sợ hãi. 

Hải Lâm không trả lời câu hỏi của cô, hắn cởi dây an toàn, nhanh chóng bước xuống xe. Giày da đen bóng chạm đất, thân ảnh cao ngất từ trong xe đi ra, ngũ quan anh tuấn yêu mị, chiếc sơ mi trắng trên người làm nổi bật sự ôn hòa trầm ổn của hắn, ánh đèn từ cổng biệt thự chiếu lên người Hải Thiên, phảng phất chút nhu hòa ấm áp. Một tay Hải Thiên đóng mạnh của xe lại, một tay cầm lấy áo vest, sự anh tuấn lịch lãm của 

người đàn ông nháy mắt làm cho khung cảnh trở nên sáng ngời. 

Hải Thiên vòng qua mui xe, nhanh chóng đến bên Minh Vy. “Cạch” 

Cửa mở, Hải Lâm đứng ngay bên cạnh cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Xuống” Lời nói của Hải Thiên lộ ra chút 

mệnh lệnh lạnh lẽo làm Minh Vy phát run. 

Cô ngước đôi mắt lo lắng nhìn Hải Lâm, ấp úng nói: “Muộn rồi... cậu chủ.. cậu đưa em về được không, nếu không thì... em tự về cũng cũng được”. 

Hải Lâm hít sâu một hơi, hắn thật sự mất kiên nhẫn rồi: “Bây giờ tự xuống hay để anh giúp?” 

Nhìn ngôi biệt thự sang trọng to lớn sau lưng Hải Lâm, lòng Minh Vy lo sợ, cô mếu máo nắm chặt dây an 

toàn, tiếp tục cầu xin: “Mai em phải đi học sớm, cho em về nhà. Em phải... phải là bài tập nữa” Nước mắt 

Minh Vy đã dâng đầy trên mi chất đầy tha thiết cầu xin. 

Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ bị dáng vẻ tội nghiệp này của cô làm cho mủi lòng, xót xa đến mềm nhũn tâm 

can nhưng sau chuyện lầm này, hắn thật sự chẳng còn chút kiên nhẫn nào với cô rồi. Minh Vy thật sự quá quắt lắm rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK