• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang lúc Trương Kiều My còn thất thần thì Hải Lâm lập tức qua sang, thản nhiên nhìn cô ta, mỉm cười nhẹ nhàng: “Thời gian cuộc họp không còn nhiều nữa, thư kí Trương... hiểu lời nói chứ?” Lời nhắc nhở rất ôn hòa rất nhã nhặn những ánh mắt lại rất lạnh lẽo, Kiều My sợ đến mức lắp bắp, hồn phách lập tức được kéo về: “Vâng, vâng... xin lỗi tổng giám đốc. Tôi sẽ... sẽ tiếp tục ngay bây giờ” Hải Lâm không nói gì, cầm xấp tài liệu trước mặt lật xem từng tờ, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về màn

hình một cái, trên mặt vẫn là nét dửng dưng không lạnh không nhạt thường ngày. Trong khi đó, Trương Kiều My đến giờ vẫn chưa hết thất thần, trong đầu hỗn loạn rối ren trăm ngàn thắc

mắc. Cô gái trong đoạn video đó là ai, rút cuộc tại sao lại bị trói như vậy? Nhưng tại sao lại bị trói? Căn phòng đó, phải chăng là phòng ngủ của tổng giám đốc? Không thể nào. Không thể nào như thế được.

Suy nghĩ này chồng chéo lên suy nghĩ khá, Kiều My không thể nào tập trung vào công việc được. Cô ta để ý thấy, Hải Lâm thỉnh thoảng lại liếc nhì về màn hình laptop một cái, Kiều My càng lúc càng khó chịu, rút cuộc cô gái trong đoạn camera đó là ai? Là ai? Là ai cơ chứ? Lẽ nào là bạn gái của tổng giám đốc, nhưng nếu là bạn gái sao lại trói đến mức đáng thương chật vật như vậy.

Đột nhiên một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô ta.

Kiều My lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, tổng giám đốc là... là chơi SM sao, mang theo nghi vấn đó đến khi kết thúc cuộc họp, Kiều My vẫn chưa hết thất thần.

Cuộc họp diễn ra hơn một tiếng thì kết thúc, Hải Lâm vội vã trở về phòng. Hắn phải xử lí một số công việc nữa, mới có thể trở về.

Bây giờ 10 giờ đúng, có thể 10h 30 sẽ xong việc, lúc đó cũng vừa hay đến giờ ăn trưa, hắn sẽ ghé qua siêu thị một chút, mua một ít đồ ăn, Minh Vy dạo gần đây gầy đi thì phải, cô cần bồi bổ nhiều hơn một chút.

Hải Lâm tính toán rõ ràng như vậy nhưng rút cuộc người tính không bằng trời tính. Hắn vừa về đến phòng làm việc đã gặp phải người không muốn gặp. Người đó, không ai khác chính là mẹ hắn- Hoàng Thanh An.

Hải Lâm thả người xuống ghế làm việc, bộ dạng mệt mỏi chán chường, hắn thậm chí còn không buồn mở

mắt nhìn khuôn mặt của mẹ mình. Đơn giản là vì, Hải Lâm đã đoán được lí do tại sao bà ấy đến đây. Bà Thanh An đứng ngay trước bàn làm việc của Hải Lâm, chiếc váy màu đen trên người làm nổi bật khí chát cao quý sang trọng của bà. Khuôn mặt phúc hậu đầy đặn nhưng lại hiện rõ sự giận dữ. “Con đưa con bé đi đâu rồi?” Thanh An từ tốn hỏi, bà giống như đang kìm nén cơn giận, bàn tay đang nắm. túi sách run run.

Hải Lâm không trả lời câu hỏi của bà mà đáp: “Mẹ hỏi làm gì?”

“Con.." Thanh An tức đến nghẹn lời. Hải Lâm đúng thật chẳng xem ai ra gì nữa rồi, nó thậm chí còn không thèm từ chối, cũng chẳng bao biện mà còn ngang ngược hỏi lại một câu như vậy.

Đúng là... “Con tính làm mẹ tức chết có đúng không hả? Lập tức đưa mẹ đi gặp Minh Vy ngay” Hải Lâm miết miết mi tâm: “Mẹ gặp làm gì?” Thanh An sững sờ trong chốc lát, bà đưa tay ôm ngực, khuôn mặt sắc sảo hiện lên vẻ không tin nổi: “Ý con

là gì? Tính không cho mẹ gặp đó sao? Con định ức hiếp nó đến mức nào nữa?” Hải Lâm ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh nói: “Mẹ về đi. Minh Vy đang ở chỗ con, cô ấy rất tốt, con không ức hiếp em ấy gì cả” “Cái thằng này,..” Bà Thanh An tức đến đau đầu, gần như hét lên mà nói: “Con bé mới 17 tuổi!”

Hải Lâm đáp lại ngay: “Em ấy cũng không phải 17 tuổi mãi” Hắn nói tiếp: “Đợi Vy đủ 18 tuổi, con và em ấy sẽ đính hôn. Đợi cô ấy học đại học xong, sẽ tính đến chuyện kết hôn.”

Kết hôn!!!

Bà An vừa nghe xong, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ, đăm đăm nhìn Hải Lâm, sửng sốt không nói nên

lời. Kết hôn với Minh Vy! Thằng con trai của bà vừa nói chuyện hoang đường gì vậy?

Bà thương Minh Vy rất nhiều, xem cô không khác gì con gái trong nhà, cũng may chuyến du lịch lần này tạm hoãn, nếu không bà cũng sẽ không phát hiện ra Minh Vy bị mất tích. Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này, bà cứ nghĩ giáo huấn Hải Lâm một lần là tốt rồi, nào ngờ vẫn chứng nào tật này, ức hiếp con gái nhà người ta như vậy còn chưa đủ hay sao?

Từ nhỏ đến lớn, không biết Hải Lâm con trai bà bị làm sao suốt ngày kiếm chuyện với Minh Vy, bất kể chuyện nhỏ hay lớn đều bắt bế con bé đến đáng thương, khi dễ cô đến tội nghiệp. Bà nhớ mỗi lần mình ra ngoài có việc, Minh Vy đều lo lắng sợ hãi vô cùng, lúc nàobchạy theo bà lí nhí hỏi: 'Khi nào bà chủ về ạ?” Ánh mắt long lanh như cún con đó khiến bà vừa thương vừa xót. Bà biết, Minh Vy sợ ở nhà không có bà Hải Lâm lại khi dễ nó. Thế đấy, mấy năm rồi, con bé vẫn chưa hết hãi hùng với nỗi ám ảnh mang tên Hải Lâm, còn Hải Lâm thì vẫn không chịu buông tha cho Minh Vy. Đoán chừng nếu nghe đến việc Hải Lâm muốn cưới Minh Vy làm vợ, con bé sẽ sợ đến hồn xiêu phách lạc cho mà xem.

Con trai của bà đối với con bé chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, bà không ủng hộ chuyện này, việc bây giờ là nhẹ nhàng khuyên nhủ, cứng rắn cũng không giải quyết được chuyện gì. Ngẫm nghĩ một hồi, Thanh An dần bình tĩnh lại, bà nhẹ nhàng nói tiếp: “Hải Lâm, mẹ xem như con chưa nói gì, cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì đi” Giọng bà cương quyết: “Nhưng mà bây giờ, lập tức đưa mẹ đi gặp Minh Vy. Không bàn cãi gì nữa.”

Hải Lâm lật tài liệu ra, không nhìn bà mà nói: “Con còn việc phải làm, mẹ có thể về rồi” “Con, Hải Lâm con được đằng chân lên đằng đầu có đúng không?” Bà An thở phì phò, tức đến đỏ mặt đỏ mày, trong khi đó, Hải Lâm cứ làm như không nghe không thấy hắn tiếp tục chú tâm vào công việc, phớt lờ sự giận dữ của bà. Bà An tức đến đau đầu, lồng ngực nhức nhối lên từng hồi, vội vã ôm ngực: “Con... con.” Thanh An thở dồn dập, đầu óc có chút quay cuồng, bà vịn tay vào mép bàn, có cảm giác đứng không vững.

Hải Lâm nghe thấy giọng nói đứt quãng của mẹ mình, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, sửng sốt đứng bật dậy. Bà An nhìn ra Hải Lâm đã chịu để ý đến mình, liền khuya người xuống, lông mày nhíu chặt lại, thở gấp gáp, dồn dập, liên tục: “Tim tôi... tim tôi, trời ơi...” Sự thật là không có người nào đau tim lại còn sức lực để rên rỉ như thế.

Nhưng rồi... Rút cuộc thì hổ con vẫn không thắng được hổ mẹ.

11 giờ, Hải Lâm vẫn chưa trở về Căn phòng vắng lặng vang lên tiếng khóc thút thít không ngừng của cô gái nhỏ, cô ngồi co ro một chỗ, hai cổ tay bị trói đứng lên đỉnh đầu công vào thành giường sau lưng. Chiếc váy trên người xốc xếch lên tận đùi, để lộ mảng da thịt trắng như tuyết.

Minh Vy đã ở trong tư thế này hơn hai tiếng đồng hồ, cả người mỏi mệt ê ẩm, bả vai vừa đau vừa nhức, hai cổ tay truyền đến cảm giác ran rát.

Cô giãy dụa đến sức cùng lực kiệt nhưng vẫn không thoát được.

Tình cảnh này so với việc bắt cóc có khác gì nhau? Nước mắt lại đua nhau rơi xuống, rớt xuống cằm thầm ướt cả vạt áo trước ngực.

Cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần rồi, mắt vừa sưng vừa đau, nhưng Hải Lâm vẫn chưa chịu về thả cô.

Minh Vy sắp chịu không nổi rồi? Cô muốn về, muốn về nhà bây giờ.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK