Hải Lâm tìm tới, hắn kéo Minh Vy dưới gầm bàn lên, cô sợ hãi hét toáng lên: “Buông ra, hức... buông ra..." Hải Thiên ôm cả người cô đặt lên đùi, chẳng tốn nhiều thời gian đem balo sau lưng Minh Vy ném sang một bên, có như vậy hắn mới ôm cô dễ dàng hơn. Minh Vy nhìn balo đáng thương của mình bị vứt xuống sàn, trong lòng không nên được căm giận, cô vẫy vùng đẩy hắn ra muốn xuống lấy cặp xách, đồ học tập của cô
sao lại ném lung tung như thế được, nhưng cô vừa giãy dụa một chút, hắn lại dễ dàng đem hai tay cô khóa chặt lại sau lưng, cả người cô buộc ưỡn lên đối diện với ánh mắt như lửa nóng của Hải Lầm.
Hắn nhìn cô, hứng thú hỏi một câu: “Trốn cái gì mà trốn? Muốn cắn nữa không? Hửm?” Hắn cố tình dí sát
môi cô làm bộ muốn hôn lên, Minh Vy lập tức tránh né, cô hớt hải van xin: “Em sai rồi, em không dám nữa,
không dám nữa. Cậu chủ tha cho em. Em không dám, không dám nữa đâu” Nước mắt lan tràn bờ mi, môi trên môi dưới liên tục và vào nhau, biểu tình trên mặt viết đầy khủng hoảng kinh khiếp. Tư thể giữa cô và hắn
bây giờ rất ái muội, cô buộc ngồi giang rộng hai chân trên đùi hắn, váy đồng phục bị vén lên để lộ da thịt
trắng nõn, lấp ló cả quần bảo hộ bên trong. Minh Vy không hề nhận thức được tình cảnh bây giờ có bao
nhiều nguy hiểm, có liên di qua đi lại trên chân hắn, cô chỉ là hành động giãy dụa theo bản năng nhưng hành
động này lại vô tình khơi mào sự điên cuồng của dã thú.
Hải Lâm chưa từng trải qua loại tra tấn nào "dã man" như vậy, hắn hít mạnh một hơi, ánh mắt ẩn nhẩn như
đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó, giọng nói trầm thấp hấp dẫn: “Đừng có cử động lung tung"
Minh Vy nào nghe lời hắn, cô gái ngây thơ không hề biết được hành động của mình có bao nhiêu khiêu khích chí mạng. Cặp mông mềm mại cứ đi qua đi lại trên đùi Hải Lâm, cô vừa giãy dụa vừa khóc thút thít ấm ức,
âm thanh ấy, cử động ái muội ấy khiến khiến dã thủ đang chực chờ trong Hải Lâm trỗi dậy. Nơi nào đó bắt
đầu có phản ứng, lúc này đây, hắn thật sự bị ý nghĩ điên cuồng trong đầu mình dọa sợ, ngay bây giờ, ngay lúc này hắn thật sự muốn...
Minh Vy đang giãy dụa bất giác cứng đơ người, bởi vì lúc này cô cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Cô mơ
hồ cảm thấy bên dưới Hải Lâm cương cứng một cách lạ thường, nơi nào đó đang ngóc đầu dậy chực chờ
ngay dưới mông. Lạnh lẽo tập kích sống lưng, cô ớn lạnh đến nổi da gà: “Cậu.... cậu chủ.”
Hắn cắn nhẹ lên vành tai cô, nỉ non nhẹ nhàng: “Vừa lòng em chưa?"
Minh Vy khóc không ra nước mắt.
Cô đương nhiên biết đó là gì? Ở trường học, thường xuyên có những giờ ngoại khóa phổ cập kiến thức về
giới tính, cô cũng sắp 18 tuổi, những chuyện ấn ải nam nữ dù mơ hồ nhưng cũng không phải là không biết gì,
nhưng chính vì biết nên bây giờ cô mới sợ hãi đến tải xanh mặt mày. Máu huyết trên mặt tải xanh không còn
một giọt, cô ngước mắt nhìn vẻ mặt Hải Lâm, đến khi đối diện với ánh mắt của hắn, một giây đó trái tim.
trong ngực Minh Vy như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng. Ánh mắt Hải Lâm bây giờ giống như... giống như
muốn ăn cô luôn vậy.
Thái dương Hải Lâm nổi đầy gân xnh, dục vọng trong mắt như sắp phả kén chực chờ nuốt chửng cô, hắn nhìn cô chăm chăm, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở nặng nề. Hóc môn đàn ông tràn trề, hơi thợt nam tính lượn lờ quanh chóp mũi, hắn kéo Minh Vy lại gần, thân thiết liếm lên xương tại cô một cái, nỉ no dỗ
dành: “Bảo bối... giúp anh một chút”
Giúp? Giúp cái gì?
Chỉ là ý niệm bỏ trốn chỉ vừa mới lóe lên trong đầu đã lập tức bị Hải Lâm gạc phăng, hắn giữ chặt eo cô
không cho cử động. Cách một lớp vải, cô cũng có thể cảm nhận được dục vọng to lớn của hắn. Nhịp tim tăng nhanh, trong lòng bắt đầu có linh tính chẳng lành. Minh Vy hớt hải muốn trốn lần nữa, cô giấy dụa điên cuồng, nhưng một giây sau đó Hải Lâm lật người một cái, lập tức đã đè cô dưới người. Số pha
chật hẹp, thân ảnh cao lớn của Hải Lâm chèn ép lấy cô gái nhỏ không cho trốn chạy.
Minh Vy không biết hắn định làm gì nhưng cứ nhìn cô chăm chú. Cô lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, nhìn trải
nhìn phải muốn tìm cách thoát thân, nhưng rồi, bất ngờ bàn tay bị kéo xuống dưới thân Hải Lâm, Minh Vy
muốn rụt tay về nhưng Hải Lâm lại giữ chặt, hắn cất lời nói ái muội, dữ dỗ bên tai: “Ngoan. Cầm lấy” Cả. người cô cứng đơ như tượng sáp, giống như bị ai tạt cho một xô nước đá, bất ngờ lặng thinh, Minh Vy sợi đến hồn xiêu phách lạc, lắc đầu liên tục: “Không... em không muốn”
“Ngoan, nghe lời." Hắn lên giọng, nửa dịu dàng nửa bức ép ra lệnh, gân xanh trên trán nổi đầy, vài giọt mồ
hôi lăn dài trên thái dương, ánh mắt đục ngầu ác liệt, hắn đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi. Trong khi đó, cô gái nhỏ vẫn không chịu nghe lời, hoàn toàn anh động trắng trợn của Hải Lâm làm cho kinh khiếp. Minh Vy lắc đầu như trống bỏi, sắc mặt hết trắng rồi đỏ, lắp bắp không nói nên lời: “Đừng, em.. em.. không... không. Đừng”.
Hải Lâm giống như không nhìn thấy vẻ sợ hãi điên cuồng của cô gái, hắn cầm lấy tay cô ép buộc đưa xuống dưới, nhẹ giọng dụ dỗ: “Một chút thôi.. nhanh nào... cầm lấy... nghe lời” Giọng nói hắn rất nhẹ nhàng nhưng uy quyền lạnh lẽo, sống lưng Minh Vy lạnh toát, nước mắt rơi càng nhiều.
Cô khóc đến nghẹn ngào, muốn rút tay về nhưng sức lực Hải Lâm quá mạnh, hắn bức ép cô đến cùng cực. Có nằm mơ, Minh Vy cũng không nghĩ sẽ có ngày mình sẽ làm chuyện này, cô chưa bao giờ nghĩ giữa nam nữ sẽ có chuyện kinh tởm như vậy. Thế nhưng, hết thảy chỉ là màn dạo đầu mà thôi. Minh Vy không chịu nổi, cô bật khóc nức nở không ngừng van xin hắn: “Em không muốn, em không muốn mà."
Hải Lâm nhìn khóe mi ươn ướt của cô, máu huyết trên người sôi trào, cơ thể mềm mại dưới thân đã bức ép hắn đến tận cùng. Hắn hôn lên cánh môi cô, cất gọng dịu dàng nhưng đầy cảnh cáo: “Bây giờ dùng tay hay dùng miệng, em chọn đi.”
Một câu nói làm Minh Vy hoàn toàn sụp đổ, cô nhìn hắn trân trần, cơ hồ không tin nổi lời nói vừa rồi phát ra từ một người đàn ông như hắn. Hóa ra bộ dạng nho nhã đẹp mắt kia chỉ là vỏ bọc hoàn mĩ cho bản chất biến thái bên trong mà thôi. Hải Lâm sao có thể vô sỉ đến mức này. Có thực sự không hiểu nổi.
Trong lúc Minh Vy còn ngơ ngẩn, hắn đã đem tay cô, ép buộc nắm lấy cự long nóng bỏng, vừa chạm vào thứ đồ đáng sợ kia, sắc mặt cô tái xanh. Lông mày nhíu chặt lại với nhau: “ Không, đừng mà, em cầu xin cậu chủ, em không muốn, đừng ép em, đừng ép em nữa.”