• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, trong phòng khách liên tục vang lên tiếng thở dốc hổn hển của đàn ông, cùng tiếng khóc thút thít đáng thương của cô gái nhỏ. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Hải Lâm vẫn chưa chịu buông tha cô. Minh Vy không dám nhìn dã thú tên 

người, co khép chặt mi mắt, cố gắng đè nén cảm giác kinh tởm khó chịu trong lòng, chỉ cầu mong sao Hải 

Lâm nhanh chóng thỏa mãn mà buông tha cho cô. Thế nhưng, quá trình này quá dài, hắn giống như không nhìn thấy những khổ sở, nghẹn ngào của cô, không ngừng ép buộc cố. Hơn mười phút trôi qua, tay cô đã mỏi nhừ nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, Minh Vy đã chịu không nổi, cô ấm ức kêu lên: “Hải Lâm.” Thanh âm 

mang theo nức nở nghẹn ngào, chất chứa cả tuyệt vọng kinh khiếp. 

Hắn hôn lên môi cô, như trấn an như dỗ dành, vẫn tiếp tục dụ dỗ cầm tay cô liên tục cử động lên xuống, nỉ 

non ái muội bên tai: “Ngoan, một chút nữa... một chút nữa thôi” 

“Đúng rồi, cứ thế.” 

“Ngoan... tiếp tục.” 

Vô sỉ, biến thái, có thực sự không biết dùng từ gì để diễn tả Hải Lâm nữa rồi. Tại sao lại đối xử với cô như 

vậy cơ chứ? Tại sao? Minh Vy khóc thút thít không ngừng, mi mắt ướt nhẹp dính chặt lại với nhau, cảnh môi hồng nhuận mở ra rồi khép lại, mang theo hơi thở mỏng manh yếu ớt. Cần cổ trắng nõn thon dài nghiêng về một bên, vài sợi tóc dính lại trên gò má non mềm, dáng vẻ đáng thương giống như một con thiên nga sắp 

trút hơi thở cuối cùng, sinh mệnh yếu ớt, sinh khí mỏng manh. 

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi Minh Vy khóc không ra nước mắt, cổ họng khàn đi, Hải Lâm mới thỏa mãn buông tha. Hắn gầm một tiếng trong cổ họng, mầm mống cao quý phun ra ngoài, cùng lúc này Minh Vy cũng không chịu nổi nữa, cô khóc nấc lên, tức tưởi đến nghẹn ngào. 

“Tại sao, tại sao." Cô bật khóc, ấm ức kêu lên, nước mắt giàn dựa trên mi, dáng vẻ vừa đáng thương vừa tội 

nghiệp. Hải Lâm yêu thương hôn lên trán cô, nhẹ nhàng VỖ về, nỉ non, cử chỉ hết mực ôn nhu: “Bảo bối 

ngoan, không khóc nữa, nào... nín, nín đi” 

Nghe hắn dỗ cô càng khóc dữ hơn: “Tại sao lại ép buộc tội, tại sao chứ?” Cô khóc đến ho ra, ấm ức không 

diễn tả thành lời. 

Cứ như vậy, tối đó, Minh Vy không chịu ăn uống gì cả, đến khi lên giường ngủ vẫn không ngừng khóc. Cô 

gái nhỏ còn chưa nếm mùi đời đã bị Hải Lâm dạy dỗ quá đà, lại nói, với tính cách của Minh Vy, nói không chừng cả đời cô vẫn không quên được những ấm ức ngày hôm nay. Thế nhưng những ấm ức này, có chăng 

chỉ là mở màng mà thôi. Ngày mai, ngày kia và cả tương lai dài phía trước vẫn còn lắm những phong ba 

sóng gió, buộc cô phải đối diện vượt qua. Những ngã rẽ trong cuộc đời của Minh Vy, hết thảy đều vì một 

người đàn ông mà ra. 

Có được tình yêu của Hải Lâm, là may mắn hay bất hạnh, là vui vẻ hay khổ đau, câu trả lời vẫn đang đợi cô tương lai. Năm giờ sáng, Minh Vy tỉnh giấc, phòng ngủ lờ mờ ánh đèn vàng ấm, bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng phản chiếu thành phố trong khung cảnh tinh mơ, sắc trời vẫn chưa sáng hơn., những tòa nhà vẫn còn ẩn mình trong mảnh sáng tối mập mờ. Sau lưng có lúc này là Hải Lâm, hắn ôm cô rất chặt, cái ôm cường thế bá đạo như muốn khám luôn có vào người hắn, hơi thở nam tính nóng rẩy phun bên tai. Trải qua chuyện 

không biết phải làm sao? 

Rồi tương lai cố sẽ đi về đâu? Cô và anh Húc Khiên sẽ thế nào đây?Ai nói cho cô biết, có phải làm cách nào để thoát khỏi Hải Lâm hay không? Cô thực sự chịu không nổi rồi. 

Bây giờ, cô chỉ mới 17 tuổi, nhưng Hải Lâm đã không buông tha, vậy đến lúc cô trường thành sẽ thế nào đây. Lời nói đêm qua của Hải Lâm vẫn còn đó, ám ảnh tâm trí cô đến tận bây giờ, tối qua, trước lúc đi vào giấc ngủ, hắn hôn nhẹ lên tại cô, rồi nhẹ nhàng nói: “Vy à... Đợi em đủ 18 tuổi, chúng ta sẽ đính hôn. Em học 

xong đại học, chúng ta sẽ kết hôn. Bảo bối à, những lời anh nói đều là thật lòng, em chỉ mới 17, 18 tuổi, 

nhưng ở cái tuổi của anh chuyện tình cảm chẳng thể đem ra đùa bỡn được nữa rồi. Anh nói cưới em thì sẽ 

cưới em, bây giờ em có thể chưa chấp nhận anh, nhưng sau này khi em cảm nhận được tấm chân tình của anh rồi, chuyện yêu anh không thể thoát được. Anh đã nói rồi, tốt nhất em nên tập dần để quen với anh đi. Hiểu không?” Cô không hiểu và cũng không muốn hiểu. Rõ ràng là lờ thổ lộ ngọt ngào nhưng vào tai cô lại giống như 

mệnh lệnh. “Anh nói cưới em thì sẽ cưới em” Còn có thể ngang ngược hơn được nữa không? 

Lúc đó, cô lấy sống lưng mình lạnh toát, cảm giá chỉ muốn chạy, muốn chạy đi ngay lập tức mà thôi. Nhưng câu nói tiếp theo của hắn mới khiến cô chết điếng người. Ba từ, vỏn vẹn ba từ, ngắn gọn rạch ròi xuyên thẳng vào tai cô. 

“Anh yêu em” 

Hắn nói: “Trần Minh Vy, anh yêu em” Bây giờ nhớ lại, trái tim tron lồng ngực cứ bình bịch nảy lên liên hồi, ớn lạnh đến nỗi da gà. So với hành động biến thái vô sỉ của hắn thì những câu nói này còn đáng sợ hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Cô cứ nghĩ Hải Lâm chẳng qua chỉ là hứng thú với cô nhất thời mà thôi, hắn làm sao có thể yêu cô cơ chứ, sao có thể khủng khiếp đến mức này cơ chứ. Yêu ư? Làm gì có người đàn ông nào yêu một người con gái mà đáng sợ điên cuồng như hắn không? Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ biết ức hiếp khi dễ cô mà thôi, yêu nhưng khiến cô sợ hãi, yêu nhưng luôn ép buộc cô, chưa từng lắng nghe ý muốn của cô một lần. Hải Lầm đối với cô nếu không ép buộc thì là áp đặt, như vậy, gọi là yếu đó sao? 

Càng nghĩ càng hãi hùng, thân thể đột nhiên run mạnh một cái. Lúc này vòng tay ai đó lại siết chặt eo cô, 

giọng nói ái muội trầm thấp truyền đến bên tai: “Lạnh à?" Cô không trả lời, mím môi giả vờ ngủ. Hắn vỗ vỗ nhè nhẹ trên bụng cô giống như đang nỗ một đứa trẻ: “Đói bụng rồi đúng không? Dậy nào, cả đêm không ăn gì rồi” Miệng thì nói dậy, nhưng hành động lại không nhất quán chút nòa, Lúc này đây, người nào đó đang vùi mặt vào cổ cô tham lam, đôi môi chu du mơn trớn trên gáy cô, Minh Vy sởn cả gai ốc, cô không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa, né tránh sự áp sát của Hải Lâm. 

Nhận thấy phản ứng của cô, hắn cười khẽ: “Không phải còn ngủ à?”. 

Dứt lời, hắn chống tay lên đầu hơi gượng người dậy, đem cả người Minh Vy kéo qua, hắn mân mê chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, âu yếm nói: “Sáng nay muốn ăn cái gì?” Khuôn mặt của hắn rất gần , ở khoảng cách này cô có thể nhìn thấy từng sợi lông mi trên mi hắn, lông mi hắn rất dài, đôi mắt sâu hun hút như biển khơi, hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Nhìn cái gì, anh đang hỏi em đấy? Muốn ăn cái gì?" Cả đêm hôm qua, khóc lóc dỗ thể lòng: “Cậu chủ... chúng ta về nhà có được không? Vú Ni có lẽ đã chuẩn bị bữa sáng rồi? Về nhà ăn có được không?” 

Chút mánh khóe này của cô sao Hải Lâm có thể không nhìn ra cơ chứ? “Về nhà?” Hắn cười thật thấp thành tiếng, ngón tay miết miết cánh môi cô: "Tối hôm qua không phải anh đã nói rồi sao, từ nay về sau nơi này chính là nhà của em”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK