• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Lâm đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Minh Vy, khẽ thì thầm: “Về nhà thôi... bảo bối” 

Minh Vy buồn buồn dạ một tiếng. Chiều nào, Hải Lâm cũng đến đón cô như thế này sao? Nắng chiều kéo dài hai cái bóng một cáo một thấp in trên sân trường. Một tay Hải Lâm đút vào túi quần, 

một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mặt trời ngả về tây, cô và hắn sánh bước cùng nhau. 

Chút nắng nghiêng nghiêng ngả trên làn tóc Minh Vy, nhẹ nhàng nhảy nhót họa thêm chút dịu dàng ngày 

thơ cho cổ thiếu nữ, cô gái 17 tuổi trong xanh non như cây cỏ dại khiến người ta muốn nâng niu bảo vệ. 

Hải Lâm lớn hơn cô gần 7 tuổi, khoảng cách không nhiều nhưng cũng không thể gọi là ít, mấy năm sương 

giỏ bươn chải trên thương trường khiến hắn càng thêm lãnh đạm ung dung, cả người trần gập tư vị đàn ông 

trưởng thành chững chạc, vừa phong trần lại vừa mạnh mẽ đối lập hoàn toàn với sự yếu ớt rụt rè của cô bé 

17, 18 tuổi. Minh Vy còn chưa nếm mùi đời, còn chưa kịp trưởng thành đã bị Hải Lâm kéo vào một lưới tình 

chênh vênh, tiến chẳng được mà lùi chẳng xong, trốn tránh không được mà phản kháng cũng chẳng dám. Cô không biết phải làm thế nào, cũng không biết phải dùng thái độ gì để đáp lại Hải Lâm. Cô khóc cũng đã 

khóc quá, xin cũng đã xin qua, trốn tránh cũng đã trốn tránh đủ đường rồi nhưng đổi lại tất cả những cổ gắng của cô chỉ là sự nóng giận của Hải Lâm, hắn càng lấn tới càng khi dễ cô càng ép buộc đến khó thở. 

Dọc đường đi, Minh Vy không nói câu nào, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế lái phụ, hai tay đặt trên đùi, mấy ngón tay trắng nõn mịn màng xoắn lại với nhau, trông rụt rè diềm đạm như một đứa trẻ bị người ta phạt ngôi 

trên ghế. Tới lúc đèn đỏ, xe dừng lại, Hải Lâm liền quay sang nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi một câu: 

“Ngày mai em có đi học không?” 

Ngày mai là thứ bảy, cô được nghỉ học buổi sáng, còn buổi chiều vẫn đi học bình thường. Minh Vy suy nghĩ 

một chút rồi nói: “Em có đi” “Mấy giờ, sáng hay chiều?" Hắn nhấn ga xe đi tiếp, ánh mắt như có như không liếc qua gương chiếu hậu, lúc này liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Minh Vy. Vài giây sau đó, hắn mới nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ lí nhí của cô: “Cậu chủ... hỏi để... để làm gì ạ?” 

Người nào đó đang lái xe nghe thấy câu nói của cô, ánh mắt liền tối sầm lại: "Ai là cậu chủ của em hả?” Gọng nói hắn không hề vui vẻ chút nào. 

Minh Vy sợ hắn giận, lắp bắp sửa lời ngay: “Anh... anh Lâm” Giọng nói cô nhẹ nhàng khiến hắn có cảm giác như lông chim vượt qua ngực. Lúc này Hải Lâm vừa lòng, ánh mắt dịu đi một chút, chậm rãi tiếp lời: “Hỏi em lần nữa, ngày mai có đến 

trường hay không?” 

“Em... em có đi.” Cô ấp úng trả lời. 

“Thật?” Qua gương chiếu hậu, ánh mắt hắn nghiền ngẫm nhìn cô. Minh Vy mỗi lần sợ hãi hay nói dối nếu 

lắp bắp như vậy. Thời đại học hẳn có nghiên cứu một chút về tâm lí học, khả năng sát ngôn quan sắc cũng 

khá tốt, trông biểu hiện lấp liếm của Minh Vy cứ như thể có điều gì muốn giấu hắn. 

Hải Lâm ngừng một chút mới hỏi: “Em đi học buổi sáng hay chiều?”. Minh Vy không biết hắn hỏi để làm gì, nhưng trong lòng cô linh tính, thế nên bèn trốn tránh: “Em... em đi học cả ngày” Hỏi cô có đi học hay không là để làm gì vậy, cô cứ trả lời đi học cả ngày xem Hải Lâm muốn gì, 

hắn có muốn có làm gì cũng vô ích, dù sao lí do này cũng đủ để tránh né hắn rồi. 

“Thật không?” Giọng hẳn nhàn nhạt rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô phát run, hắn giống như biết cô đang 

nói dối vậy. Minh Vy có chút lúng túng. cô cúi đầu, cắn cắn môi dưới nhỏ nhẹ đáp: “Em bận học cả ngày, tối... tôi còn 

phải làm bài tập.” “Ồ, bạn nhỉ?” Hắn cười, giống như đang rất hứng thú. Minh Vy dạ một tiếng rất ngoan. Thấy Hải Lâm không nói gì nữa, trong lòng thở nhẹ ra một hơi. Nhưng 

đúng lúc này tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên đánh tan bầu không khí im lặng trong xe. Nghe thấy 

tiếng chuông quen thuộc, Nguyệt Vy cả kinh, bờ vai mảnh khảnh run lên. Đây là tiếng chuông cô cài đặt riêng cho anh Húc Khiên, mấy hôm nay anh bận làm đồ án không thể gọi cho cô, bây giờ lại chọn đúng lúc Hải Lâm đang bên cạnh để gọi tới. Minh Vy lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng. 

Có rụt rè nhìn người đàn ông bên cạnh, đến khi thấy hắn vẫn đang tập trung lái xe không hề nhìn cô, trong 

lòng mới bớt sợ hãi một chút. Nếu như Hải Lâm biết được cô vẫn còn liên lạc với Húc Khiên còn chưa chia 

tay với anh thì không biết kết cục sẽ như thế nào nữa. 

Tiếng chuông vẫn không ngừng reo, Minh Vy vừa định thò tay vào cặp để tắt máy thì Hải Lâm lập tức lên tiếng: “Ai gọi, sao không nghe máy?" Hải Lâm đáp rất tùy ý, trong giọng không nghe ra vui buồn. Vì không đoán được thái độ của hắn nên cô càng lo lắng hơn. Bây giờ mới trải nghiệm được cảm giác “có tật giật 

mình” là như thế nào. Hắn vừa hỏi một câu, cô đã run mạnh lên, lắp ba lắp bắp: “Chuông... Chuông báo thức 

thôi.” 

Hải Lâm hơi nhíu chân mày, ngạc nhiên hỏi: “Bảo thức giờ này?” Trong lúc hắn nói, Minh Vy đã vội vã thò 

tay vào túi tắt ngay điện thoại. Cô nhẹ nhàng đáp: “Bình thường... bình thường em sẽ đi học thêm. Vì sợ trễ nên đặt báo thức nhắc nhở” 

Hải Lâm nghe xong ồ lên một tiếng, dịu giọng nói: “Vậy hả, anh nhớ em học thêm vào thứ tự và thứ năm 

trong tuần, gồm hai môn toán và lý, hôm nay là thứ sáu, sau khi kết thúc tiết tự học ở trường, giáo viên không được quyền tổ chức dạy thêm vào ngày này. Em nói em đi học thêm vậy nói anh nghe, em học môn gì, thầy nào, cô nào ở đâu?” 

Minh Vy lập tức nghẹn lời, vẻ mặt giống như không tin nổi, cô biết mình không qua mặt được Hải Lâm. Đến 

cả lịch học thêm của cô mà hắn cũng biết, học môn gì hắn cũng biết. Vậy xem ra thời khóa biểu của cô hẳn 

cũng nằm lòng trong tay sao? 

Đang lúc Minh Vy còn lắng lo không biết trả lời thế nào thì điện thoại trong cặp sách lại reo lên là nữa. Cô lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, hai tay xoắn chặt lại với nhau, trong lòng không ngừng cầu nguyện Hải Lâm không để ý đến. Nhưng có vẻ như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, Hải Lâm đột ngột tấp xe 

vào lề, xe dừng hẳn, đèn đường rọi vào xe hắt lên sườn mặt nam tính của hắn, từng đường nét nổi bật dưới 

màu đèn mờ ảo, khuôn mặt hắn đẹp đến mức không chân thực. 

Trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo rắt không ngừng trong balo của Minh Vy, Hải Lâm 

không nhìn cô mà lên tiếng: “Nghe điện thoại Giọng hắn hết mực lãnh đạm hàm chứa sự lạnh lùng ẩn nhẩn, giống như đang ra lệnh cho cô. Bàn tay Minh Vy khẽ run lên, nhưng cô biết mình trốn không thoát rồi. 

Thấy Minh Vy chậm chạp không nghe máy, hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy như đang ghiền 

ngẫm dò xét điều gì, hắn thốt ra hai từ nhẹ tênh: “Nghe đi” Cô biết mình càng sợ, càng biểu hiện rõ rệt ra bên ngoài thì Hải Lâm càng nghi ngờ nhưng đối diện với một 

Hải Lâm lạnh nhạt đáng sợ như bây giờ cô có thể nào cũng không khống chế được sự căng thẳng trên mặt. 

"Xoet." 

Dây kéo ba lô được mở ra, Minh Vy vừa định thò tay vào lấy điện thoại thì tiếng chuông ngừng hẳn. Cô như 

trút được tảng đá ngàn cân trên người, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán chạy dọc xuống gò má non mềm, cô 

vừa mừng vừa lo Hải Lâm, lóng ngóng nói: “Mình về thôi. Là bạn, bạn em gọi thôi. Lát nữa em... em gọi lại 

sau cũng được.” Cô lắng lo nhìn Hải Lâm. Hắn cũng đang nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Đưa 

tôi mượn điện thoại của em” 

Máu huyết trên mặt Minh Vy trút nhanh không còn một giọt, bờ môi cô run run như cánh hoa mềm run rẩy trước gió: “Cậu chủ cũng có điện thoại, lấy... lấy của em làm gì?” Hắn cười thật thấp thành tiếng, âm âm nhu nhu nhìn cô: "Đưa đây”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK